Русь

1

Потонула деревня в ухабинах,
Заслонили избенки леса.
Только видно, на кочках и впадинах,
Как синеют кругом небеса.

Воют в сумерки долгие, зимние,
Волки грозные с тощих полей.
По дворам в погорающем инее
Над застрехами храп лошадей.

Как совиные глазки, за ветками
Смотрят в шали пурги огоньки.
И стоят за дубровными сетками,
Словно нечисть лесная, пеньки.

Запугала нас сила нечистая,
Что ни прорубь - везде колдуны.
В злую заморозь в сумерки мглистые
На березках висят галуны.

2

Но люблю тебя, родина кроткая!
А за что - разгадать не могу.
Весела твоя радость короткая
С громкой песней весной на лугу.

Я люблю над покосной стоянкою
Слушать вечером гуд комаров.
А как гаркнут ребята тальянкою,
Выйдут девки плясать у костров.

Загорятся, как черна смородина,
Угли-очи в подковах бровей.
Ой ты, Русь моя, милая родина,
Сладкий отдых в шелку купырей.

3

Понакаркали черные вороны:
Грозным бедам широкий простор.
Крутит вихорь леса во все стороны,
Машет саваном пена с озер.

Грянул гром, чашка неба расколота,
Тучи рваные кутают лес.
На подвесках из легкого золота
Закачались лампадки небес.

Повестили под окнами сотские
Ополченцам идти на войну.
Загыгыкали бабы слободские,
Плач прорезал кругом тишину.

Собиралися мирные пахари
Без печали, без жалоб и слез,
Клали в сумочки пышки на сахаре
И пихали на кряжистый воз.

По селу до высокой околицы
Провожал их огулом народ...
Вот где, Русь, твои добрые молодцы,
Вся опора в годину невзгод.

4

Затомилась деревня невесточкой -
Как-то милые в дальнем краю?
Отчего не уведомят весточкой, -
Не погибли ли в жарком бою?

В роще чудились запахи ладана,
В ветре бластились стуки костей.
И пришли к ним нежданно-негаданно
С дальней волости груды вестей.

Сберегли по ним пахари памятку,
С потом вывели всем по письму.
Подхватили тут родные грамотку,
За ветловую сели тесьму.

Собралися над четницей Лушею
Допытаться любимых речей.
И на корточках плакали, слушая,
На успехи родных силачей.

5

Ах, поля мои, борозды милые,
Хороши вы в печали своей!
Я люблю эти хижины хилые
С поджиданьем седых матерей.

Припаду к лапоточкам берестяным,
Мир вам, грабли, коса и соха!
Я гадаю по взорам невестиным
На войне о судьбе жениха.

Помирился я с мыслями слабыми,
Хоть бы стать мне кустом у воды.
Я хочу верить в лучшее с бабами,
Тепля свечку вечерней звезды.

Разгадал я их думы несметные,
Не спугнет их ни гром и ни тьма.
За сохою под песни заветные
Не причудится смерть и тюрьма.

Они верили в эти каракули,
Выводимые с тяжким трудом,
И от счастья и радости плакали,
Как в засуху над первым дождем.

А за думой разлуки с родимыми
В мягких травах, под бусами рос,
Им мерещился в далях за дымами
Над лугами веселый покос.

Ой ты, Русь, моя родина кроткая,
Лишь к тебе я любовь берегу.
Весела твоя радость короткая
С громкой песней весной на лугу.


1914

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

1

Ngôi làng nhỏ chìm sâu trong thung lũng
Những mái nhà con che khuất bởi cánh rừng.
Chỉ nhìn thấy nơi gò cao, nơi trũng
Một màu xanh vời vợi của trời xanh.

Chó sói dữ từ cánh đồng trơ trụi
Quen bóng tối dài đằng đẵng mùa đông.
Quanh khắp sân sáng ngời lên sương muối
Và tiếng ngựa kêu khụt khịt trong chuồng.

Sau cành lá như đôi mắt cú vọ
Bão tuyết nhìn vào những chiếc khăn nâu
Và đứng sau lưới gỗ sồi dúm dó
Như quỉ ma những cuộn sợi gai dầu.

Chuyện ma quỉ luôn làm ta sợ hãi
Rằng trên sông băng có những hố sâu
Rằng những buổi tối mùa đông tê tái
Trên bạch dương treo những sọi dây màu.

 2

Nhưng tôi yêu người, tổ quốc mến yêu ơi!
Tại vì sao - điều tôi không thể nói
Tôi yêu niềm vui ngắn ngủi của người
Yêu tiếng hát mùa xuân trên đồng nội.

Yêu biết bao tiếng đàn muỗi vo ve
Trên khu lều những đêm mùa cắt cỏ
Khi các chàng trai dạo đàn ta-lin-ka
Các cô gái nhảy vòng quanh bếp lửa.

Lung linh như phúc bồn tử đen huyền
Những đôi mắt sau bờ mi rực lửa.
Nước Nga của tôi, tổ quốc yêu thương
Tôi sung sướng nằm lăn trên thảm cỏ.

 3

Quạ đen kêu báo tin điều tai hoạ
Tiếng kêu dài inh ỏi giữa tầng không
Rừng nổi gió, cây ngả mình bốn phía
Nước dưới hồ sủi bọt trắng màu tang.

Tiếng sấm nổ chẻ trời ra từng mảng
Những đám mây đen trùm lấy khu rừng
Từ màu vàng lẻ loi còn chút sáng
Ngọn đèn trời tàn lụi giữa không trung.

Sau cửa sổ những chàng trai nhập ngũ
Đã được giao nhiệm vụ tới chiến trường
Những người phụ nữ tiễn đưa nức nở
Tiếng khóc dài đâm thủng cả tầng không.

Những thợ cày tập trung nhau lặng lẽ
Không nước mắt, không than vãn, buồn rầu
Họ đem chất những bánh mỳ vào bị
Rồi lên đường bằng một chiếc xe trâu.

Những người dân theo họ đến cổng làng
Rồi nói với họ những lời gì đó.
Nước Nga ơi, đâu rồi những anh hùng
Điểm tựa của Người trong thử thách gian khó.

 4

Ngôi làng nhỏ ngóng chờ tin mòn mỏi
Ai biết giờ này nơi ấy ra sao?
Tin tức đâu, thư từ đâu chẳng thấy
Chốn đạn bom biết sống chết thế nào?

Mùi trầm hương thơm lừng trong rừng nhỏ
Tiếng gõ đều trong ngọn gió nhức xương.
Bỗng một hôm không ai ngờ đến cả
Có những người mang đến một chồng tin.

Những người thợ cày nâng niu quyển sổ
Người ta đưa cho ký nhận thư từ
Các cô gái đưa bàn tay chộp lấy
Dải băng viền quanh ở những bức thư.

Họ dồn thư cho cô Lusha đọc
Xúm vòng quanh gạn hỏi hết mọi điều
Ngồi chồm hỗm nghe tin rồi họ khóc
Khóc để mừng chiến thắng của người yêu.

 5

Ơi những cánh đồng, luống cày tươi rói
Người đẹp hơn trong đau khổ của mình.
Tôi yêu những túp lều tranh đứng đợi
Những mẹ già tóc đã chẳng còn xanh.

Tôi cúi xuống nâng niu đôi giày bện
Hoà bình cho các ngươi liềm hái cày bừa.
Qua ánh mắt những nàng dâu tôi đoán
Số phận người chồng đang ở chiến trường xa.

Tôi bằng lòng với nghĩ suy yếu dại
Dù có trở thành hạt bụi, cây rêu.
Tôi tin hạnh phúc với những người con gái
Ngọn nến sáng lên như ánh sao chiều.

Ý nghĩ họ, xem chừng không thể đếm
Họ chẳng sợ gì sấm chớp, bão giông
Sau cái cày những ước mong thầm kín
Chẳng mơ về cái chết hoặc xiềng gông.

Họ tin vào những dòng thư nguệch ngoạc
Được viết ra với khó nhọc, nặng nề
Họ khóc đón niềm vui và hạnh phúc
Như trong mùa đại hạn đón cơn mưa.

Với ý nghĩ người thân xa vời vợi
Trên cỏ hoa còn đọng giọt sương trong
Họ cảm thấy hình như sau làn khói
Tiếng cười vui mùa cắt cỏ trên đồng.

Ôi nước Nga, tổ quốc mến yêu ơi
Chỉ tình yêu với Người tôi gìn giữ
Tôi yêu niềm vui ngắn ngủi của Người
Yêu tiếng hát mùa xuân trên đồng nội.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phùng Hồ

1

Làng chìm trong những mấp mô trồi trụt,
Lá cây rừng che khuất những nhà dân.
Giữa gò đồi thung lũng nổi rõ hơn
Trời thăm thẳm và xanh rờn tứ phía.

Những hoàng hôn mùa đông dài lạnh giá,
Tiếng sói tru từ đồng cỏ cằn khô.
Trên sân vườn băng giá cháy lập loè
Mái hiên thấp nghe khò khè ngựa ngáy.

Những mắt cú sau lá cành nhấp nháy
Qua “khăn san” bão tuyết ánh lửa nhìn.
Sau hàng sồi lổn nhổn đứng lặng im
Những gốc cây như ma rừng đóng giả.

Thế lực đen theo chúng tôi hù doạ
Những lỗ băng - khắp đó những “pháp sư”
Trong hoàng hôn lạnh giá đẫm sương mù
Cành bạch dương treo những ngù kim tuyến.

2

Tôi yêu người! Tổ quốc bao trìu mến!
Vì sao ư, chẳng ai đoán được đâu.
Niềm hân hoan ngắn ngủi trôi rất mau
Tiếng hát xuân dạt dào đồng no gió.
Tôi thích đứng trong trại người cắt cỏ
Nghe buổi chiều tiếng đàn muỗi vo ve
Những chàng trai thét lác ranh ma
Những cô gái múa ca quanh đống lửa.
Họ phơi nắng đen như phúc bồn tử
Những mắt than trong móng ngựa lông mày
Ôi Nước Nga, rất yêu quý của tôi!
Ngọt ngào quá, lụa cỏ mềm nằm nghỉ.

3

Rồi quang quác bầy quạ đen, điềm gỡ:
Những khổ đau hung dữ rộng mênh mông
Lốc xoay tròn rừng vật vã tứ phương
Bọt trên hồ đang vẫy bằng khăn liệm.
Sấm rền vang. Bầu trời nứt từng miếng
Mây đen dày bao kín cả khu rừng.
Trên dây treo giá đỡ mạ vàng
Đám đèn trời li ti đang nghiêng ngả.
Những dân vệ tập trung gần cửa sổ
Chào anh em chiến sỹ sắp ra đi
Những bà già sụt sịt tỉ tê
Một tiếng khóc xé bốn bề im ắng.
Họp nhau lại những thợ cày thẳng thắn
Không kêu ca không nước mắt, đau thương
Bỏ túi mình những ổ bánh có đường
Và chen nhau xếp hàng lên xe tải.
Đi trên đường đến cổng làng cao lớn
Tiễn người đi tất thảy chẳng chừa ai.
Đấy của Người, quá tuyệt những chàng trai
Đấy chỗ dựa của Người thời gian khó.

4

Làng mệt mỏi vì tin tức không có -
Thế nào đây, người thân ở xa xôi?
Tại vì sao, không thông báo một lời -
Có việc gì không hay nơi trận mạc?
Trong rừng thưa thoảng mùi hương trầm mặc,
Tiếng gió nghe va đập những khúc xương.
Đầy những gì khó đoán được, khôn lường
Đến với họ từ tha hương tổng huyện.
Những dân cày vẫn giữ gìn kỷ niệm
Vã mồ hôi với chuyện kể trong thư.
Kiếm được người biết chữ, giữ khư khư
Họ ngồi xuống trầm tư bên hàng liễu.
Họ xúm lại quanh một người am hiểu
Cật vấn nhau với âm điệu thân quen.
Ngồi xổm nghe và ti tỉ khóc rên
Về chiến tích của mến thương chiến sỹ.

5

Đồng quê ơi! Những luống cày yêu quý.
Rất tuyệt vời với một vẻ buồn buồn
Những mái tranh đã còm cõi thân thương
Sự chờ đợi phai mòn màu tóc mẹ.

Đôi dày vỏ bạch dương tôi kính nể,
Bình yên cho liềm hái với cày bừa,
Tôi mừng cho cái nhìn vị hôn thê
Về số phận chiến tranh người yêu dấu.

Tôi thông cảm những suy tư yếu đuối
Dù tôi thành đám cây bụi bờ khe.
Muốn tin hơn những bà mẹ nhà quê
Thắp nến ấm ngôi sao xa chiều muộn.

Tôi đoán được của họ nhiều ý tưởng.
Doạ làm sao, dù sấm động đêm đen!
Sau seo cày với tiếng hát véo von
Không sợ sệt chết mòn hay tù tội.

Họ tin vào “trang chữ như gà bới”
Được khổ công nắn nót mới viết ra
Từ niềm vui từ hạnh phúc khóc oà,
Như trận mưa trong một mùa khô hạn.

Với ý nghĩ chia ly người thân mến
Với cỏ mềm với sương sớm trong veo
Tưởng trong lòng xa lắc khói lam chiều
Trên đồng cỏ vui reo mùa cắt mới.

Nước Nga ơi! Tổ quốc tôi hiền dịu,
Tình yêu tôi chỉ gìn giữ cho Người.
Niềm hân hoan ngắn ngủi nhanh trôi
Tiếng hát xuân reo vui trên đồng cỏ.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời