Scende la sera: ancora ci lasciate
immagini care della terra, alberi,
animali, povera gente chiusa
dentro i mantelli dei soldati, madri dal
ventre inaridito dalle lacrime. E la neve
ci illumina dai prati come luna. Oh
questi morti. Battete sulla fronte,
battete fino al cuore. Che urli almeno
qualcuno nel silenzio, in questo cerchio
bianco di sepolti.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 24/07/2007 10:51
Ngọn gió cúi xuống, chia tay với các ngươi
những bóng hình yêu quí của đất đai – cây cối
con người, súc vật
trùm lên những chiếc áo khoác
những bà mẹ không biết làm sao khóc lên
và như trăng, tuyết chiếu sáng cho ta từ những cánh đồng.
Ôi những linh hồn chết trong con tim gõ nhịp.
Dù cho ai đấy phá vỡ sự lặng im bằng tiếng khóc
nức nở của mình, như áo quan
màu tuyết trắng khắp nơi như màu chết.