Ta lên núi
để quên thế gian này
Nước chảy về nhân gian
dưới chân núi
Có thứ ta sẽ bỏ đi
Có thứ ta không thể không từ bỏ
Giờ ta cô độc một mình lên núi

Có thứ ta sẽ lấp đầy
Cũng có chỗ trống ta phải phủ kín
Nước không ngừng chảy
về nhân gian dưới chân núi

Bây giờ là lúc ta sẽ đóng cửa nỗi nhớ lại
Nhắm mắt
Ta ngồi trong tâm khảm
Đây là lúc ta phải nhắm lại
làn nước bồng bềnh lấp lánh ở chỗ trống ấy


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)