Thơ » Pháp » Robert Desnos
Đăng bởi hongha83 vào 25/06/2012 08:32
Comme l’espace entre eux devenait plus opaque
Le signe des mouchoirs disparut pour jamais
Eux c’était une amante aux carillons de Pâques
Qui revenait de Rome et que l’onde animait
Eux c’était un amant qui partait vers la nuit
Érigée sur la route au seuil des capitales
Eux c’était la rivière et le miroir qui fuit
la porte du sépulcre et le cœur du crotale
Combien d’oiseaux combien d’échos combien de flammes
Se sont unis aux fond des lits de cauchemars
Combien de matelots ont-ils brisé leurs rames
En les trempant dans l’eau hantée par les calmars
Combien d’appels perdus à travers les déserts
Avant de se briser aux portes de la ville
Combien de prêtres morts pendus à leurs rosaires
Combien de trahisons dans les guerres civiles
Le signe des mouchoirs qui se perd dans les nuages
Aux ailes des oiseaux fait ressembler le lin
Les filles à minuit contemplent son image
Vol de mouette apparue dans le miroir sans tain
Les avirons ne heurtent plus les flots du port
Les cloches vendredi ne partent plus pour Rome
Tout s’est tu puisqu’un soir l’au revoir et la mort
Ont échangé le sel le vin et la pomme
Les astres sont éteints au zénith qui les porte
Ô Zénith ô Nadir ô ciel tous les chemins
conduisent à l’amour marqué sur chaque porte
Conduisent à la mort marquée dans chaque main
Ô Nadir je connais tes parcs et ton palais
Je connais ton parfum tes fleurs tes créatures
Tes sentiers de vertige où passent les mulets
Du ciel les nuages blancs du soir à l’aventure
Ô Nadir dans ton lit de torrent et cascades
Le négatif de celle aimée la seule au ciel
Se baigne et des troupeaux lumineux de dorades
Paissent l’azur sous les arceaux de l’arc-en-ciel
Ni vierge di déesse et posant ses deux pieds
Sur le croissant de lune et l’anneau des planètes
Dans le ronronnement de tes rouages d’acier
Hors du champ tumultueux fouillé par les lunettes
Vieux Nadir ô pavé au col pur des amantes
Est-ce dans ta volière au parc des étincelles
Qu’aboutissent les vols de mouchoirs et la menthe
L’herbe d’oubli dans tes gazons resplendit-elle ?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/06/2012 08:32
Vì giữa họ không gian trở nên mờ đục
Tín hiệu mùi xoa tan biến vĩnh hằng
Họ là tình nhân trong chuông lễ Phục sinh
Trở về từ Rome, tim theo nhịp sóng dồn
Họ là tình quân khi màn đêm buông xuống
Trên đường đi đến ngưỡng cửa các kinh thành
Họ là dòng sông và gương nước biến nhanh
Cánh cửa ngôi mồ và quả tim rắn độc
Bao tiếng chim bao tiếng vang bao tình yêu bùng cháy
Đã tụ vào ác mộng dưới tầng sâu
Bao thuyền viên đã làm gãy tay chèo
Khi chèo khuấy dòng triều đầy bạch tuộc
Bao tiếng gọi biến tan khi bay qua sa mạc
Trước khi va các khung cửa đô thành
Bao thầy tu chết treo vào tràng hạt
Bao phản trắc trong thời gian nội chiến
Tín hiệu mùi xoa trong mây tan biến
Tấm khăn kia trong tựa cánh chim bay
Các cô gái đêm khuya ngắm hình dáng khăn tay
Cánh chim âu hiện lên trên gương mặt
Những mái chèo không còn khua bến nước
Vẳng tiếng chuông ngân nga ở thành Rome
Vạn vật lặng im vì hoàng hôn từ giã
Đánh đổi lấy rượu, táo và muối ăn
Các vì sao ở trên trời đã tắt
Hỡi bầu trời, hỡi Thiên để, hỡi trăng sao
Mọi tình yêu ghi ở cửa mỗi nhà
Và số phận ghi trên mỗi bàn tay
Hỡi Thiên để, tôi không biết vườn cây và lâu đài Người ở
Tôi biết hương hoa Người đã tạo ra
Những con đường choáng ngợp bầy la dạo bước
Là mây trắng mỗi chiều bay lơ lửng
Hỡi Thiên để trong lòng thác với ghềnh
Trôi đi cuồn cuộn
Là hư vô của người yêu duy nhất
Nàng tắm giữa cá vàng lấp lánh bơi
Đớp trời xanh dưới cầu vồng muôn thuở
Nàng đâu phải nữ đồng trinh hay tiên nữ
Chân vắt lên trăng khuyết sáng hành tinh
Trong tiếng kêu của guồng thép rung rinh
Ngoài tầm ngắm của vọng kính thiên văn
Hỡi Thiên để nơi áo trắng các tình nương trang điểm
Hứng những cánh khăn và cả hương thơm
Ngọn cỏ lãng quên trong vườn hoa chói lọi?