61

Chúng giết Makhmut, người ca sĩ – nhà thơ
Sau đó tôi chôn cất nhà thơ – người bố.
Còn mình tôi như dòng Côi-xu thứ ba
Mang nước nguồn về biển Caxpiên tôi đổ.

62

Trước cuộc đi săn người ta buộc chim ưng
Suốt ba ngày, ba đêm liền nhịn đói.
Với những kẻ tham quyền hành cũng vậy
Đôi mắt rực lên cơn đói của chim ưng.

63

Tôi đã từng như con chim Đama nhẹ nhàng
Giờ tuổi già giống như con voi lê bước.
Dù đôi khi con tim vẫn xốn xang
Nhưng đã thành con trâu vẫy vùng trong vũng nước.

64

Đất nước điêu tàn, người ta kê đơn thuốc
Bảo cách làm sao trị khỏi những bệnh này
Khỏi sợ hãi, cực hình, đớn đau, khổ nhục
Nhưng hiệu thuốc lấy đâu ra những loại thuốc này.

65

Dù người ta có gào thét trăm lần
Về con đường tương lai thì tôi vẫn
Đi lên núi – núi đồi toàn trống rỗng
Rồi đi xuống khe – khe tối như bưng.

66

Tôi trong số những người đi đào đá
Cho người ta xây cung điện nguy nga
Nhưng cung điện không xây, mà người thợ
Đem đá của tôi đi xây nhà tù.

67

Khát khao những lời ca - trang giấy trắng
Bút trong tay, tôi viết đã sẵn sàng
Nhưng bỗng nhiên tôi chợt nhớ về em
Và bài hát của tôi - là im lặng.

68

Tôi bị lừa nhưng mà không than thở
Chỉ những bài thơ bị lừa dối tôi thương.
Tin cũng dở mà không tin cũng dở
Một câu rủa nguyền cho thời đại dối gian.

69

Tâm hồn khi khổ đau, khi nhảy nhót
Khi tuyết rơi, khi mưa xối trên đồng
Nhưng cánh đồng nếu gặp mùa tươi tốt
Thì đồng đất đi đâu cũng thành vàng.

70

Chốn ngục tù chưa một lần từng sống
Mà chỉ từng ngồi trong điện Kremlanh
Nửa cuộc đời ngồi đấy thật hoài công
Tôi đã sống, đã ngồi rất phí uổng.

71

Câu hỏi trong tờ khai: "Đã từng bị phán xét?"
Tôi phán xét tôi từng phút từng giờ.
Ngày hôm nay xét xử ngày hôm qua
Còn ngày mai xét hôm nay địa ngục.

72

Tôi mang theo ý nghĩ khi lên đèo
Biết làm sao để đi lên tới đỉnh?
Bởi ý nghĩ cứ mỗi ngày một nhiều
Mà sức tôi... thì chỉ còn ít lắm.

73

Vẫn nghe rằng đất nước đang bừng dậy
Trên con đường những thay đổi lớn lao
Nhưng hoá ra đất nước như thang máy
Trong ngôi nhà tàn cần sửa chữa từ lâu.

74

Ai làm đứt dây đàn?
Người dại.
Ai tranh cãi với vợ con?
Người dại.
Ai không hoà thuận với láng giềng?
Người dại.
Thì khi đó tôi hỏi:
-Thế ở đâu hết rồi người khôn?

75

Xưa ta nhìn tất cả qua ống nhòm
Tất cả chúng ta nhìn qua độ lớn
Còn bây giờ ống nhòm ta đảo lộn
Thế bây giờ giá trị thực ở đâu?

76

Quan cũ đi, đến thay quan mới
Lại họp hành, luật lệ mới không thôi...
Mặt đất cần nông dân, mưa và mặt trời
Chứ không phải nghị quyết trên trang giấy.

77

Tôi trong đời nghe nhiều bài phát biểu
Cơn ngáp dài đành phải lấy tay bưng
Trong khi đó dòng suối hát trong rừng
Và tiếng chim vang lên rất dễ chịu.

78

Vật trưng bày – chỉ Vạn lý trường thành
Tường Béc-lanh đã không còn ai nhớ
Nhưng điều giả dối vững hơn cả trường thành
Đến bây giờ vẫn ngăn chia tất cả.

79

Mọi lời tranh luận sẽ đều im bặt
Muôn ánh mắt nhìn đều đổ về em
Nếu em bước vào hội trường xinh đẹp
Nơi chúng tôi cố làm xong công việc của mình.

80

Cần một cử chỉ, một lời nói, ánh nhìn
Để cả triệu người cùng bắt tay hành động
Còn giờ đây tất cả đều hét to và giơ nắm đấm
Nhưng tôi không hề nhìn thấy việc gì nên.