Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Quang Dũng
Đăng bởi tôn tiền tử vào 17/11/2019 02:47
Cách mấy năm trời biệt cố nhân
Vừa hay tin hạc đã xa trần
Bồ Đà núi cũ thay màu cỏ
Thông vắng đường xưa lạnh dấu chân
Mới biết bể dâu buồn thế sự
Thuyền môn nay hẹn xếp kinh luân
Sớm nay kinh kệ vương hồn tục
Hương bỗng gây mùi hương cố nhân
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 17/11/2019 02:53
Sinh thời, cha tôi rất thích thăm thú, dạo chơi ở các ngôi chùa. Đặc biệt là những ngôi chùa cổ với lối kiến trúc mang đậm dấu ấn thời gian. Cha tôi có thể ở lại cả ngày nơi sân chùa, ngắm tượng Phật rồi đắm chìm trong hương trầm quấn quyện với muôn loài hoa thơm thảo trong vườn chùa…
Trong những tác phẩm thơ còn lại của ông có bài Khóc sư phụ chùa Bồ Đà (Một ngôi chùa lớn và đẹp cổ kính nằm trên lưng chừng núi Bổ Đà ở bờ bắc sông Cầu, thuộc xã Tiên Sơn, tỉnh Bắc Giang còn nguyên nét rêu phong, người dân địa phương còn gọi là chùa Bổ). Bài thơ được cha tôi viết năm 1949, khi về thăm người bạn làm trụ trì tại chùa này đã qua đời. Ông đã dùng gạch non và đề bài thơ lên cột đá nơi cổng chùa. Bài thơ nói lên nỗi tiếc thương bạn hiền giờ đã thành người thiên cổ:
Khóc sư phụ chùa Bồ ĐàBài thơ hiện đã được in vào cuốn tuyển tập thơ văn Quang Dũng. Khi lần đầu đọc bài thơ, từng câu chữ như dẫn dắt thôi thúc tôi phải tìm đến ngôi chùa cổ để có thể cảm được hồn cốt của bài thơ Khóc sư phụ chùa Bồ Đà và giao cảm cùng cha. Cuối mùa xuân năm 2016, tôi thực hiện chuyến đi thăm ngôi chùa, tiếp chúng tôi trong gian buồng khách với ô cửa sổ tròn và những kí tự cổ, chạm khắc tinh xảo trên những mái vòm, cột, kèo… sư thầy Tự Vinh sau phút ngạc nhiên thì rất cảm động khi biết tôi là con gái của nhà thơ Quang Dũng, tác giả của bài thơ Khóc sư phụ chùa Bồ Đà. Thầy Tự Vinh hào hứng nói chuyện về ngôi chùa cổ đã trải qua bao biến cố thăng trầm với giọng tự hào. Có một chi tiết khiến tôi thực sự ngỡ ngàng và cảm kích, sư thầy kể: “Sau khi đến thăm chùa năm 1949 và biết tin người bạn là nhà sư trụ trì mất, ông Quang Dũng đã làm bài thơ và dùng gạch non viết lên cột đá trước chùa. Trải qua nhiều thời gian, cột đá đã bị di dời và bài thơ cũng không còn trên cột nhưng đã được lưu vào một trong những pho sách của chùa. Đặc biệt hơn là những tăng ni trong chùa qua nhiều đời sư thầy trụ trì đều biết và đọc thuộc bài thơ vào một thời khắc theo quy định của chùa!” Ngay hôm đó thầy Tự Vinh có ý đi tìm cho tôi cuốn sách ghi chép lại bài thơ của cha tôi nhưng do thầy có ít thời gian nên tôi dự định sẽ quay trở lại chùa vào một dịp khác.
Cách mấy năm trời biệt cố nhân
Vừa hay tin hạc đã xa trần
Bồ Đà núi cũ thay màu cỏ
Thông vắng đường xưa lạnh dấu chân
Mới biết bể dâu buồn thế sự
Thuyền môn nay hẹn xếp kinh luân
Sớm nay kinh kệ vương hồn tục
Hương bỗng gây mùi hương cố nhân