Thơ » Pháp » Pierre de Ronsard
Đăng bởi tôn tiền tử vào 28/06/2020 22:46
Comme on voit sur la branche au mois de mai la rose,
En sa belle jeunesse, en sa première fleur,
Rendre le ciel jaloux de sa vive couleur,
Quand l’Aube de ses pleurs au point du jour l’arrose ;
La grâce dans sa feuille, et l’amour se repose,
Embaumant les jardins et les arbres d’odeur ;
Mais battue, ou de pluie, ou d’excessive ardeur,
Languissante elle meurt, feuille à feuille déclose.
Ainsi en ta première et jeune nouveauté,
Quand la terre et le ciel honoraient ta beauté,
La Parque t’a tuée, et cendres tu reposes.
Pour obsèques reçois mes larmes et mes pleurs,
Ce vase plein de lait, ce panier plein de fleurs,
Afin que vif et mort, ton corps ne soit que roses.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/06/2020 22:46
Kìa một đoá hoa hồng mơn mởn,
Buổi thanh xuân xinh xắn tươi cười.
Trên cành điểm hạt sương mai,
Nét hồng thêm thắm khiến trời đất ghen.
Vẻ kiều diễm ẩn chen từng lá,
Mối thanh hương bay toả khắp vườn.
Than ôi! Số phận lạ dường!
Mưa sa gió táp sắc hương tơi bời.
Mảnh hồng nhan đương hồi đầm thấm,
Khi đất trời say đắm vì tình,
Gió mưa sao khéo bất bình,
Nửa chừng xuân thoắt gẫy cành thiên hương.
Lệ bằng điếu suối vàng xin chứng,
Nỗi bi ai nói chẳng hết lời.
Kiếp hoa âu cũng kiếp người,
Dẫu rằng sinh tử, cũng đời hồng nhan.