Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Phan Thúc Trực
Đăng bởi hongha83 vào 04/05/2016 15:04
若有人兮山之隅,
風霜歴閲幾春秋。
抬頭紅日光相照,
撫掌塵寰笑不休。
入世江山無別路,
陶人天地有烘爐。
如何獨立山之畔,
出處原來是一途。
Nhược hữu nhân hề sơn chi ngung
Phong sương lịch duyệt kỷ xuân thu
Đài đầu hồng nhật quang tương chiếu
Phủ chưởng trần hoàn tiếu bất hưu
Nhập thế giang sơn vô biệt lộ
Đào nhân thiên địa hữu hồng lô
Như hà độc lập sơn chi bạn
Xuất xử nguyên lai thị nhất đồ
Như có người đứng ở góc núi
Gió sương từng trải đã mấy độ xuân thu
Ngẩng đầu nhìn mặt trời hồng chiếu rọi
Vỗ tay phủi trần cười mãi không thôi
Nhập thế, núi sông chẳng có đường nào khác
Luyện người tài, trời đất đã có lò hồng
Vì sao đứng một mình bên núi
Việc xuất xử xưa nay chỉ có một đường
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/05/2016 15:04
Xưa có người chừ nơi góc núi
Xuân thu mấy độ, gió sương phơi
Ngẩng đầu nhìn ngắm trời hồng rọi
Tay vỗ cười vang chuyện cõi đời
Nhập thế núi sông không khác nẻo
Lò hồng trời đất luyện người tài
Cớ sao đứng mãi bên sườn núi?
Xuất xử xưa nay đường một thôi