Đăng bởi tôn tiền tử vào 17/11/2015 06:38
Cánh cửa bạc phếch màu sơn
Gốc cây nghiêng nghiêng lá rỗ
Chiếc ba gác như mơ màng ngủ
Bỗng dưng nhớ Hà Nội bần thần
Như chưa bao giờ nhớ thế
Nỗi nhớ tưởng sẽ không bao giờ quay lại
Mà giờ
Đan chồng chéo dưới những đường dây điện
Một khuôn mặt ngác ngơ
Như chưa bao giờ biết nhớ
Như chưa bao giờ rời xa
Như đâu đây, vẫn Hà vẫn Nội
Gốc cây nghiêng nghiêng lá rỗ
Cánh cửa bạc phếch trổ nỗi buồn
Chu miệng thở ra vòng khói
Đêm lại đêm dài hơn...