Thơ » Trung Quốc » Hiện đại » Phùng Chí
Đăng bởi hongha83 vào 03/06/2008 08:32
1.
溪旁开遍了红花,
天边染上了春霞,
我的心里燃起火焰,
我悄悄地走到她的窗前。
我说,姑娘啊,蚕儿正在初眠,
你的情怀可曾觉得疲倦?
只要你听着我的歌声落了泪,
就不必打开窗门问我,“你是谁?”
在那时,年代真荒远,
路上少行车,水上不见船,
在那荒远的岁月里,
有多少苍凉的情感。
是一个可怜的少女,
没有母亲,父亲又远离,
临行的时候嘱咐她:
“好好耕种着这几亩田地!”
旁边一匹白色的骏马,
父亲眼望着女儿,手指着它,
“它会驯良地帮助你犁地,
它是你忠实的伴侣。”
女儿不懂得什么是别离,
不知父亲往天涯,还是海际。
依旧是风风雨雨,
可是田园呀,一天比一天荒寂。
“父亲呀,你几时才能够回来?
别离真象是汪洋的大海;
马,你可能渡我到海的那边,
去寻找父亲的笑脸?”
她望着眼前的衰花枯叶,
轻抚着骏马的鬃毛,
“如果有一个亲爱的青年,
他必定肯为我到处去寻找!”
她的心里这样想,
天边浮着将落的太阳,
好像有一个含笑的青年,
在她的面前荡漾。
忽然一声响亮的嘶鸣,
把她的痴梦惊醒;
骏马已经投入远远的平芜,
同时也消逝了她面前的幻影!
2.
温暖的柳絮成团,
彩色的蝴蝶翩翩,
我心里正燃烧着火焰,
我悄悄地走到她的窗前。
我说,姑娘啊,蚕儿正在三眠,
你的情怀可曾觉得疲倦?
只要你听着我的回声落了泪,
就不必打开窗门问我,“你是谁?”
荆棘生遍了她的田园,
烦闷占据了她的日夜,
在她那寂静的窗前,
只叫着喳喳的麻雀。
一天又靠着窗儿发呆,
路上远远地起了尘埃;
(她早已不做这个梦了,
这个梦早已在她的梦外。)
现在啊,远远地起了尘埃,
骏马找到了父亲归来;
父亲骑在骏马的背上,
马的嘶鸣变成和谐的歌唱。
父亲吻着女儿的鬓边,
女儿拂着父亲的征尘,
马却跪在地的身边,
止不住全身的汗水淋淋。
父亲象宁静的大海,
她正如莹晶的明月,
月投入海的深怀,
净化了这烦闷的世界。
只是马跪在她的床边,
整夜地涕泪涟涟,
目光好像明灯两盏,
“姑娘啊,我为你走遍了天边!”
她拍着马头向它说,
“快快地去到田里犁地!
你不要这样癫痴,
提防着父亲要杀掉了你。”
它一些儿鲜草也不咽,
半瓢儿清水也不饮,
不是向着她的面庞长叹,
就是昏昏地在她的身边睡寝。
3.
黄色的蘼芜已经调残
到处飞翔黑衣的海燕
我的心里还燃着余焰,
我悄悄地走到她的窗前。
我说,姑娘啊,蚕儿正在织茧,
你的情怀可曾觉得疲倦?
只要你听着我的歌声落了泪,
就不必打开窗门问我,“你是谁?”
空空旷旷的黑夜里,
窗外是狂风暴雨;
壁上悬挂着一张马皮,
这是她唯一的伴侣。
“亲爱的父亲,你今夜
又流浪在哪里?
你把这匹骏马杀掉了,
我又是凄凉,又是恐惧!
“亲爱的父亲,
电光闪,雷声响,
你丢下了你的女儿,
又是恐惧,又是凄凉!”
“亲爱的姑娘,
你不要凄凉,不要恐惧!
我愿生生世世保护你,
保护你的身体!”
马皮里发出沉重的语声,
她的心儿怦怦,发儿悚悚;
电光射透了她的全身,
皮又随着雷声闪动。
随着风声哀诉,
伴着雨滴悲啼,
“我生生世世地保护你,
只要你好好地睡去!”
一瞬间是个青年的幻影,
一瞬间是那骏马的狂奔:
在大地将要崩溃的一瞬,
马皮紧紧裹住了她的全身!
姑娘啊,我的歌儿还没有咱完,
可是我的琴弦已断;
我惴惴地坐在你的窗前,
要唱完最后的一段:
一霎时风雨都停住,
皓月收束了雷和电;
马皮裹住了她的身体,
月光中变成了雪白的蚕茧!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 03/06/2008 08:32
1.
Khi bên trời ráng mùa xuân mới nhuộm
Khi hai bờ suối nhỏ nở đầy hoa
Khi tình tôi si hoá thành ngọn lửa
Lặng lẽ tìm tôi đến cửa nhà em
Tổi bảo, em ơi, tằm em đang ngủ
Tấm lòng em đã bao giờ mệt mỏi
Chỉ cần em nghe tôi hát, lệ rơi
Em chẳng cần nhìn ra cửa, hỏi: Ai ?
Vào lúc ấy, ở một thời xa lắm
Đường chủa có xe, sông chửa có thuyền
trong khung cảnh xa xăm mù mịt ấy
Cuộc đời tôi bao lạnh lẽo, ưu phiền
Một thiếu nữ đáng thương mồ côi mẹ
Còn người cha lại bận việc tha phương
Trước lúc đi còn dặn dò con gái:
"Gắng nghe con trông coi ruộng vườn!"
Trong sân nhà có một con ngựa trắng
Cha chỉ tay mắt âu yếm nhìn con
"Nó ngoan ngoãn sẽ giúp con cày ruộng
Nó sẽ là bạn trung thực của con"
Cô gái nhỏ đã biết gì li biệt
Biết cha đi góc bể hay chân trời
Chỉ một việc cứ dầm mưa giãi gió
Mà ruộng vườn thì ngày một hoang vu
Hỡi người cha biết bao giờ trở lại
Mà tháng ngày vời vợi biển khơi
Hỡi chú ngựa có biết bơi qua biển
Tìm lại cha với sắc mặt, nụ cười!
Nàng mệt mỏi mắt nhìn cây khô lá
Nhẹ nhàng tay ve vuốt chú ngựa non
Ôi, nếu có một chàng trai yêu dấu
Tìm cha ta, chàng hẳn chẳng từ nan
Trong tim nàng đang mơ màng tưởng tưởng
Mặt trời chiều vàng úa sắp về Tây
Bất giác có một chàng trai cười mỉm
Trước mặt nàng thấp thoáng như sương bay
Rồi bỗng chốc tiếng hí vang dòn dã
Khiến cho nàng bừng tỉnh giấc mơ say
Con tuấn mã băng mình vào xa thẳm
Và đồng thời ảo ảnh cũng tan ngay
2.
Khi tơ liễu cuôn tròn theo gió ấm
Khi từng đàn bươm bướm khoe màu bay
Khi lòng tôi đang bừng bừng ngọn lửa
Tôi âm thầm đến trước cửa em đây
Tôi bảo, em ơi, tằm em đang chín
Mà lòng em đã bao giờ mệt mỏi
Chỉ cần em nghe tôi hát, lệ rơi
Em chẳng cần nhìn ra cửa, hỏi: Ai ?
Cỏ gai đã mọc đầy vườn cô gái
Nỗi ưu phiền xâm chiếm cả lòng cô
Trước cửa sổ lẻ loi cô gái nhỏ
Chỉ một mình con chim sẻ líu lo
Rồi một hôm tựa bên song thơ thẩn
Trên đường xa bỗng nổi cuộn bụi hồng
(Nàng từ lâu đã không mơ ước nữa
Giấc mơ này đâu phải giấc nàng mong!)
Bây giờ đây trên đường xa bụi đỏ
Con ngựa non đã mang bố trở về
Người cha ngồi trên lưng con tuấn mã
Tiếng hí vang lanh lảnh tựa bài ca
Người cha hôn lên mái đầu con gái
Còn người con phủi bụi áo quần cha
Con tuấn mã quỳ bên cô gái nhỏ
Mình chưa ngưng giọt giọt mồ hôi sa!
Người cha giống như biển khơi lặng lẽ
Còn người con như trăng sáng lung linh
Trăng sáng rọi vào lòng biển thẳm
Cuộc đời buồn bỗng hoá bình minh
Chỉ con ngựa quỳ bên giường cô gái
Lòng buồn rầu thổn thức suốt năm canh
Hai con mắt đỏ hồng hai ngọn lửa
"Chỉ vì em ta đã chẳng từ nan!"
Nàng vỗ ngựa và nói cùng con ngựa
"Hãy mau mau đi cày ruộng cho ta!
Mày chẳng nên cứ suốt ngày ủ rũ
Hãy coi chừng cha ta giết không tha!"
Cọng cỏ tươi ngựa cũng không buồn gặm
Hớp nước trong cũng chẳng muốn nhấp mồm
Chỉ một mực thở than bên cô gái
Hoặc nặng nề ngủ thiếp dưới chân giường.
3.
Khi những chiếc lá vàng mùa thu rụng
Khi đàn chim én nhỏ hót ríu ran
Khi lòng tôi hãy còn chút lửa
Khẽ khàng tôi tới trước cửa nhà nàng
Tôi bảo, em ơi, tằm em đang xây kén
Tấm tình em đã có lúc mệt chưa?
Chỉ cần em nghe tôi ca rơi lệ
Chẳng câng nhìn ra cửa hỏi làm chi
Trong đêm đen trời mông lung trống trải
Ngoài cửa kia mưa rơi gió nổi
Một bộ da ngựa treo trên tường
(Đó là người bạn duy nhất của nàng!)
Cha hiền ơi, đêm nay cha đâu vắng
Cha giạt trôi giờ ở phương nào?
Cha đã giết chết con tuán mã
Con vừa buồn vừa sợ biết bao!
Cha hiền ơi, trời sấm chớp rền vang
Sao cha bỏ lại một mình con gái nhỏ
Để mặc con một mình sợ hãi
Để một mình con cô lẻ buồn thương!
"Nghe tôi nói, cô em thân yêu hỡi
Xin em chớ buồn và sợ hãi
Tôi cả đời xin nguyện mãi bên em
Đem sức mình gìn giữ ngọc vàng em!"
Trong da ngựa bỗng vang lên tiếng nói
Trái tim nàng ngơ ngác, lạ lùng chưa!
Ánh chớp loé xuyên toàn thân cô gái
Mà tấm da theo tiếng sấm đung đưa!
Và tiếng nói hoà theo tiếng gió
Cùng giọt mưa tiếng khóc nỉ non
"Mãi bên em suốt đời tôi xin nguyện
Chỉ cần em trong giấc ngủ bình yên"
Trong khoảnh khắc bóng chàng thanh niên ấy
Và dáng phi con tuấn mã rung bờm
Trong chớp mắt đất trời như sắp đổ
Tấm da kia ôm khít tấm thân nàng
Hỡi cô gái lời ca tôi chưa hết
Biết làm sao, đàn tôi đã đứt dây!
Tôi ủ rũ ngồi trước song cô đó
Xin lắng nghe tôi kể hết chuyện này
Trong chốc lát gió mưa ngừng bặt
Một vầng trăng vằng vặc giữa trời
Tấm da ngựa cuôn tròn thân cô gái
Dưới trăng thanh thành cái kén rạng ngời!