Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phùng Khắc Bắc » Một chấm xanh (1992)
Đăng bởi Cammy vào 21/04/2008 20:06
Những nếp nhăn trên trán anh
Như những đường vân bình độ trên bản đồ biên giới
Mỗi lúc anh cười, núi cao lên vời vợi
Em ngơ ngác nhìn chẳng thấy anh đâu
Em ở nơi này như dưới vực sâu
Khi nhắm mắt , lại thấy rõ anh là anh nguyên vẹn
Thấy cả tàn lửa bén vào rơm và tuổi thơ em vội vàng thu vén
Má chưa kịp ửng lên vì thẹn, đã phải xạm lại làm bà
Đằng đẵng một đời mong không nhạt được chữ xa.