Thơ » Hungary » Petőfi Sándor
Đăng bởi hongha83 vào 06/06/2012 10:27
Mit nekem te zordon Kárpátoknak
Fenyvesekkel vadregényes tája!
Tán csodállak, ámde nem szeretlek,
S képzetem hegyvölgyedet nem járja.
Lenn az alföld tengersík vidékin
Ott vagyok honn, ott az én világom;
Börtönéből szabadúlt sas lelkem,
Ha a rónák végtelenjét látom.
Felröpűlök ekkor gondolatban
Túl a földön felhők közelébe,
S mosolyogva néz rám a Dunától
A Tiszáig nyúló róna képe.
Délibábos ég alatt kolompol
Kis-Kunságnak száz kövér gulyája;
Deleléskor hosszu gémü kútnál
Széles vályu kettős ága várja.
Méneseknek nyargaló futása
Zúg a szélben, körmeik dobognak,
S a csikósok kurjantása hallik
S pattogása hangos ostoroknak.
A tanyáknál szellők lágy ölében
Ringatózik a kalászos búza,
S a smaragdnak eleven szinével
A környéket vígan koszorúzza.
Idejárnak szomszéd nádasokból
A vadlúdak esti szürkületben,
És ijedve kelnek légi útra,
Hogyha a nád a széltől meglebben.
A tanyákon túl a puszta mélyén
Áll magányos, dőlt kéményü csárda;
Látogatják a szomjas betyárok,
Kecskemétre menvén a vásárra.
A csárdánál törpe nyárfaerdő
Sárgul a királydinnyés homokban;
Odafészkel a visító vércse,
Gyermekektől nem háborgatottan.
Ott tenyészik a bús árvalyányhaj
S kék virága a szamárkenyérnek;
Hűs tövéhez déli nap hevében
Megpihenni tarka gyíkok térnek.
Messze, hol az ég a földet éri,
A homályból kék gyümölcsfák orma
Néz, s megettök, mint halvány ködoszlop,
Egy-egy város templomának tornya. -
Szép vagy, alföld, legalább nekem szép!
Itt ringatták bölcsőm, itt születtem.
Itt borúljon rám a szemfödél, itt
Domborodjék a sír is fölöttem.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 07/06/2012 10:27
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 07/06/2012 18:19
Cảnh lãng mạn rừng thông hoang vắng
Các-pát hung dữ ơi có nghĩa lý gì
Tôi thán phục nhưng không yêu mến
Thung lũng núi non tôi chẳng ngó ngàng
Ở dưới kia vùng đồng bằng ngang biển
Là quê tôi là thế giới của tôi
Hồn tôi như đại bàng thoát hiểm
Sải cánh bay những đồng lúa mênh mang
Lúc ấy tôi bay lên trong ý nghĩ
Tới tít trên cao những đám mây trôi
Từ Đu-na đến Tít-xa bát ngát
Đồng bằng bao la thẳng tắp chân trời
Vùng Kun-sa hàng trăm con bò béo
Nhạc rung lên rộn rã một khoảng trời
Giếng cần dài máng thức ăn chờ đợi
Lúc giữa trưa đàn bò béo đùa vui
Những bầy ngựa thi nhau phi nước đại
Nện gót đều trong tiếng gió lao xao
Những tiếng rít vang lên huyên náo
Bầy ngựa con vun vút chịu roi
Những chòm xóm gió êm đềm thổi tới
Đã trổ hết hoa cánh đồng lúa đung đưa
Màu rực rỡ xanh như ngọc bích
Rộn rã cả vùng khúc nhạc vui
Hoàng hôn đến bóng chiều chạng vạng
Bay về đây từng lũ ngỗng trời
Nghe tiếng gió rì rầm trong lau sậy
Chúng bay lên tưởng kẻ rình mồi
Giữa thảo nguyên cách xa xóm trại
Quán rượu cùng ống khói đơn côi
Những kẻ cướp đường dừng chân ghé lại
Trên đường đi hội chợ xa xôi
Quanh quán rượu có rừng dương thấp bé
Lá vàng rơi bãi cát trồng dưa
Những con cắt kéo về làm tổ
Chẳng sợ chi lũ trẻ rình mò
Ở đó cô gái buồn đơn độc
Cây kim ngân hoa nở xanh lơ
Dưới thân cây nắng vàng rực rỡ
Lũ thạch sùng tìm đến nghỉ trưa
Đồng bằng em, đẹp lắm, em ơi
Ở đây tôi sinh ra vành nôi tôi đưa đẩy
Vải liệm đắp mặt tôi tại đấy
Thân xác cũng ở đây chính chỗ chôn vùi