Thơ » Hungary » Petőfi Sándor
Đăng bởi hongha83 vào 04/06/2012 18:27
Fut Bécs felé Jellacsics, a gyáva,
Seregének seregünk nyomába',
Megrémülve fut a magyar hadtól;
Magyar hadban egy vén zászlótartó.
Ki az a vén zászlótartó ottan
Olyan tüzes lelkiállapotban?
Szemem rajta kevélyen mereng el:
Az én apám az az öreg ember!
Az én apám e vén zászlótartó.
"Vészben a hon!" elhatott a nagy szó
Elhatott kórágyához, fülébe,
S mankó helyett zászlót vett kezébe.
Vállait egy kínos élet gondja,
Betegség és ötvennyolc év nyomja,
S ő feledve minden baját, búját
Ifjak közé hadi bajtársúl állt,
S kit eddig az asztaltól az ágyba
Alig-alig bírt elvinni lába,
Ellenséget űz mostan serényen
Ifjusága régi erejében.
Mi vitte őt háború zajába?
Hiszen neki nincsen gazdagsága,
Mit féltene, mit védnie kéne,
Hogy ne jusson ellenség kezére.
Annyi földet sem mondhat övének,
Melyben egykor koporsója fér meg,
S mégis-mégis viszi lobogóját
Azok előtt, kik a hazát óják.
Ép azért ment, mert semmivel sem bír;
Küzd a gazdag, de nem a hazáért,
Védi az a maga gazdaságát...
Csak a szegény szereti hazáját.
Édesapám, én voltam tenéked
Ekkoráig a te büszkeséged;
Fordult a sor, megfordult végképen,
Te vagy mostan az én büszkeségem.
Érdemes vagy a cserkoszorúra!
Alig várom, hogy lássalak újra
S megcsókoljam örömtől reszketve
Kezedet, mely a szent zászlót vitte.
És ha többé nem látnálak téged?
Látni fogom fényes dicsőséged;
Könnyem leszen sírodnak harmatja,
S híred a nap, mely azt fölszárítja!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Lũ hèn, định chạy về Viên
Không cho chúng nghỉ, ta liền rượt mau
Thấy quân Hung, chúng xéo nhau
Cầm cờ một bác đi đầu quân ta
Cờ xiết chặt - ngón tay già
Nhưng trong đôi mắt ánh hoà trẻ trung
Tôi ngắm bác, dạ hào hùng
Vì cha tôi đó, là ông cầm cờ
Cha tôi đó, bác lính già
Nghe vang tiếng gọi: "Nước nhà lâm nguy!"
Bao đau đớn, thoắt quên đi
Bác rời giường, đứng dậy ghì cờ thiêng!
Đời dài lắm khổ vai nghiêng
Năm mươi tám tuổi nặng triền lên lưng
Đau lo dù trải mấy từng
Ông già nhập ngũ giữa rừng trẻ trai
Người, thường đi lại uể oai
Dù bàn ăn đến giường: vài bước thôi
Mà nay đuổi giặc phải lui
Tuổi thanh niên thấy lại rồi, lòng hăng
Cái gì thúc giục bác chăng
Giữa nơi trận mạc? Của bằng ai đâu
Có chi đâu có sang giàu
Rằng ngăn giặc bởi lo âu bảo toàn
Đất thì không một tấc gang
Gọi là đặt cỗ áo quan khi nằm
Thế nhưng cờ ấy bác cầm
Đi đầu những kẻ non sông giữ gìn
Vì nghèo súng mới cầm lên
Giàu ra trận phải đâu gìn non sông
Giàu gìn của cải bản thân
Chỉ anh nghèo mới yêu thương nước nhà
Cha yêu! từ trước con là
Niềm vui duy nhất của cha tự hào
Bây giờ vai đã đổi trao
Cha là kiêu hãnh dạt dào lòng con
Trán cha đáng hiệu anh hùng
Con đây nóng được trùng phùng mặt cha
Để hôn tha thiết tay già
Đã cầm vững chãi lá cờ thiêng liêng
Nếu mà không gặp nữa chăng?
Vinh quanh cha vẫn huy hoàng mắt con
Lệ con trên mộ rơi sương
Mà danh cha tựa vừng dương chiếu vào