Thơ » Pháp » Paul Éluard
J’ai cru pouvoir briser la profondeur de l’immensité
Par mon chagrin tout nu sans contact sans écho
Je me suis étendu dans ma prison aux portes vierges
Comme un mort raisonnable qui a su mourir
Un mort non couronné sinon de son néant
Je me suis étendu sur les vagues absurdes
Du poison absorbé par amour de la cendre
La solitude m’a semblé plus vive que le sang
Je voulais désunir la vie
Je voulais partager la mort avec la mort
Rendre mon cœur au vide et le vide à la vie
Tout effacer qu’il n’y ait rien ni vitre ni buée
Ni rien devant ni rien derrière rien entier
J’avais éliminé le glaçon des mains jointes
J’avais éliminé l’hivernale ossature
Du vœu qui s’annule
Tu es venue le feu s’est alors ranimé
L’ombre a cédé le froid d’en bas s’est étoilé
Et la terre s’est recouverte
De ta chair claire et je me suis senti léger
Tu es venue la solitude était vaincue
J’avais un guide sur la terre je savais
Me diriger je me savais démesuré
J’avançais je gagnais de l’espace et du temps
J’allais vers toi j’allais sans fin vers la lumière
La vie avait un corps l’espoir tendait sa voile
Le sommeil ruisselait de rêves et la nuit
Promettait à l’aurore des regards confiants
Les rayons de tes bras entrouvraient le brouillard
Ta bouche était mouillée des premières rosées
Le repos ébloui remplaçait la fatigue
Et j’adorais l’amour comme à mes premiers jours.
Les champs sont labourés les usines rayonnent
Et le blé fait son nid dans une houle énorme
La moisson la vendange ont des témoins sans nombre
Rien n’est simple ni singulier
La mer est dans les yeux du ciel ou de la nuit
La forêt donne aux arbres la sécurité
Et les murs des maisons ont une peau commune
Et les routes toujours se croisent.
Les hommes sont faits pour s’entendre
Pour se comprendre pour s’aimer
Ont des enfants qui deviendront pères des hommes
Ont des enfants sans feu ni lieu
Qui réinventeront les hommes
Et la nature et leur patrie
Celle de tous les hommes
Celle de tous les temps.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Anh đã tưởng bẻ gãy được cái thẳm sâu, xa vợi
Bằng nỗi sầu trần trụi, vắng tanh
Anh đã nằm nhoài trong cái nhà tù cửa kín bưng
Như một người chết biết điều, đành nhắm mắt
Một kẻ chết trên đầu chỉ đội hư vô
Anh đã trải mình trên những đợt sóng xô vô nghĩa
Của chất độc hút vào người vì thích vị tro tàn
Anh cho rằng nỗi cô đơn còn thắm hơn máu đó
Anh đã muốn tách lìa sự sống
Anh đã muốn chung nỗi lạnh tàn cùng cái chết
Muốn trả trái tim cho hư lãng và trả hư lãng cho cuộc đời
Muốn xoá hết, không có cửa gương, chẳng có sương bám
Trước không, sau chẳng, cả thảy là không
Anh đã loại trừ đôi tay chắp vái
Anh đã loại trừ cả xương cốt giá như đông
Của lòng muốn sống trở thành không
Em đã đến, bếp lửa tàn lại đỏ
Bóng tối lui, sao mọc giữa lạnh lùng
Và đất phong bằng thịt em trong
Và anh tự thấy mình nhanh nhẹn
Em đã đến, sự cô đơn đã bại
Anh có người dẫn dắt ở trên đời
Anh biết phương hướng, anh lớn vô hồi
Anh đi tới, anh được đất trời, năm tháng.
Anh bước tới em, anh bước mãi mãi về ánh sáng
Đời có thịt xương, hy vọng đã căng buồm
Giấc ngủ tràn trề những mộng và đêm
Hẹn với rạng đông những cái nhìn tin cậy
Những cánh tay em khoát mở sa mù
Miệng em ướt những cặp môi thứ nhất
Niềm yên nghỉ sáng tươi thay chỗ cho nhọc mệt
Và anh thờ tình yêu như thuở thanh xuân
Ruộng cấy cày xong, xưởng máy toả vui
Lúa làm tổ ngoài đồng trong mênh mông sóng gợn
Gặt lúa, hái nho có vô số người tham dự
Không có cái gì đơn độc, cũng chẳng có lẻ loi
Biển chiếu trong mắt của trời, trong mắt của đêm
Rừng tặng cho cây sự êm đềm yên ổn
Và những tường nhà có một da chung
Và luôn luôn đường cái gặp nhau cùng
Những con người sinh ra để ăn ý với nhau
Để hiểu biết nhau, để cùng yêu mến
Đẻ ra con, con lại là bố những con người
Đẻ ra những đứa con không còn cố định
Chúng sẽ sáng tạo trở lại những người
Sáng tạo lại đất trời và tổ quốc
Tổ quốc của hết thảy mọi người
Tổ quốc của vạn kỷ muôn đời
Gửi bởi hongha83 ngày 21/04/2008 20:10
La mort, l'amour la vie
J’ai cru pouvoir briser la profondeur de l’immensité
Par mon chagrin tout nu sans contact sans écho
Je me suis étendu dans ma prison aux portes vierges
Comme un mort raisonnable qui a su mourir
Un mort non couronné sinon de son néant
Je me suis étendu sur les vagues absurdes
Du poison absorbé par amour de la cendre
La solitude m’a semblé plus vive que le sang
Je voulais désunir la vie
Je voulais partager la mort avec la mort
Rendre mon cœur au vide et le vide à la vie
Tout effacer qu’il n’y ait rien ni vitre ni buée
Ni rien devant ni rien derrière rien entier
J’avais éliminé le glaçon des mains jointes
J’avais éliminé l’hivernale ossature
Du vœu qui s’annule
Tu es venue le feu s'est alors ranimé
L'ombre a cédé le froid d'en bas s'est étoilé
Et la terre s'est recouverte
De ta chair claire et je me suis senti léger
Tu es venue la solitude était vaincue
J'avais un guide sur la terre je savais
Me diriger je me savais démesuré
J'avançais je gagnais de l'espace et du temps
J'allais vers toi j'allais sans fin vers la lumière
La vie avait un corps l'espoir tendait sa voile
Le sommeil ruisselait de rêves et la nuit
Promettait à l'aurore des regards confiants
Les rayons de tes bras entrouvraient le brouillard
Ta bouche était mouillée des premières rosées
Le repos ébloui remplaçait la fatigue
Et j'adorais l'amour comme à mes premiers jours.
Les champs sont labourés les usines rayonnent
Et le blé fait son nid dans une houle énorme
La moisson la vendange ont des témoins sans nombre
Rien n’est simple ni singulier
La mer est dans les yeux du ciel ou de la nuit
La forêt donne aux arbres la sécurité
Et les murs des maisons ont une peau commune
Et les routes toujours se croisent.
Les hommes sont faits pour s’entendre
Pour se comprendre pour s’aimer
Ont des enfants qui deviendront pères des hommes
Ont des enfants sans feu ni lieu
Qui réinventeront les hommes
Et la nature et leur patrie
Celle de tous les hommes
Celle de tous les temps.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 28/07/2015 11:54
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Phạm Thanh Cải ngày 15/05/2018 16:29
Tôi tưởng rằng mình có thể phá vỡ sự sâu, xa
Với nỗi đau trụi trần, không hồi âm, tiếp xúc
Tôi nằm dài trong nhà tù kín mít
Như một người đã chết và hiểu cái tử vong
Chết không đội vòng hoa, chỉ có hư không
Tôi trải mình trên con sóng xô vô nghĩa
Của chất độc ngấm vào người và tình yêu tro bụi
Rằng sự cô đơn đỏ hơn cả máu người
.....
Em đã đến, ngọn lửa tàn đi lại cháy lên rồi
Bóng tối lui, giữa lạnh lùng, ngàn sao đã mọc
Và trái đất dường như bao bọc
Bằng da thịt ngọc ngà trong trắng của em
Tôi thấy mình đã đánh bại sự cô đơn
Trên đời tôi đã có một người dẫn dắt
Tôi đã lớn mạnh rồi, điều này tôi biết
Tôi bước đi, cả không gian và cả thời gian
.......
Nhà máy sáng trưng, đồng ruộng cấy xong
Lúa ngoài đồng mênh mông sóng gợn
Vụ thu hoạch nho vô số người làm chứng
Không có gì là đơn giản, lẻ loi
Biển chiếu trong mắt của đêm, trong mắt của trời
Rừng tặng cho cây sự an toàn, yên ổn
Các bức tường nhà chung một làn da rộng
Và những con đường đi mãi vẫn gặp nhau.