Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 29/07/2007 08:31, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Admin vào 29/03/2024 10:03

Oda a la crítica

Toqué mi libro:
era
compacto,
firme,
arqueado
como una nave blanca,
entreabierto
como una nueva rosa,
era
para mis ojos
un molino,
de cada hoja
la flor del pan crecía
sobre mi libro:
me cegué con mis rayos,
me sentí demasiado
satisfecho,
perdí tierra,
comencé a caminar
envuelto en nubes
y entonces,
camarada,
me bajaste
a la vida,
una sola palabra
me mostró de repente
cuanto dejé de hacer
y cuanto pude
avanzar con mi fuerza y mi ternura,
navegar con la nave de mi canto.


Volví más verdadero,
enriquecido,
tomé cuanto tenía
y cuanto tienes,
cuanto anduviste tú
sobre la tierra,
cuanto vieron
tus ojos,
cuanto
luchó tu corazón día tras día
se dispuso a mi lado,
numeroso,
y levanté la harina
de mi canto,
la flor del pan acrecentó su aroma.

Gracias te digo,
crítica,
motor claro del mundo,
ciencia pura,
signo
de la velocidad, aceite
de la eterna rueda humana,
espada de oro,
piedra
de la estructura.
Crítica, tú no traes
la espesa gota
sucia
de la envidia,
la personal guadaña
o el ambiguo, encrespado
gusanillo
del café rencoroso:
no eres tampoco el juego
del viejo tragasables y sus tribu,
ni la pérfida
cola
de la feudal serpiente
siempre enroscada en su exquisita rama. Crítica, eres
mano
constructora,
burbuja del nivel, línea de acero,
palpitación de clase.

Con una sola vida
no aprenderé bastante.

Con la luz de otras vidas
vivirán otras vidas en mi canto.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Ngọc Tuấn

Tôi sờ cuốn sách tôi:

gọn,
chắc,
uốn cong
như một con thuyền trắng,
hé mở
như một đoá hồng tinh khôi,
trong mắt tôi
nó là
một chiếc cối xay,
từ mỗi trang giấy
một bông hoa của bánh mì
mọc lên trên sách tôi:
những tia sáng của chính tôi
làm tôi mù mắt,
tôi cảm thấy vô cùng
mãn nguyện,
hỏng chân khỏi mặt đất,
tôi bắt đầu bước đi
trên mây
và rồi,
bạn tri âm,
bạn đã mang tôi xuống
với cuộc sống,
chỉ với một chữ thôi
bạn bất ngờ cho tôi thấy
bao nhiêu điều tôi chưa hoàn tất,
và bao xa tôi có thể đi
bằng sức mạnh và sự dịu dàng của tôi,
giong buồm với con thuyền của khúc hát tôi.

Tôi trở về như một con người tinh tuyền hơn,
giàu có hơn,
tôi có tất cả những gì tôi có
và tất cả những gì bạn có,
tất cả những cuộc du hành của bạn
qua trái đất,
tất cả những gì đôi mắt bạn
đã trông thấy;
tất cả những cuộc chiến
mà trái tim bạn đã chiến đấu từng ngày
giờ đây chúng xếp hàng
bên cạnh tôi,
và trong lúc tôi giơ cao chất bột mì
của khúc hát tôi,
bông hoa của bánh mì toả hương ngọt ngào hơn.

Tôi nói, cảm ơn bạn,
lời phê bình,
động cơ thông tuệ của thế giới,
khoa học thuần khiết,
dấu hiệu
của tốc độ, chất dầu
cho cái xa luân vĩnh cửu của con người,
thanh gươm vàng,
hòn đá góc
của kiến trúc.
Lời phê bình ơi, bạn không phải là kẻ chuyên chở
giọt nước
to tướng bẩn thỉu
của lòng ghen tỵ,
lưỡi liềm cá nhân,
hay con sâu mơ hồ,
cong cớn
trong hạt cà-phê đắng,
bạn cũng không dự vào trò chơi
của kẻ nuốt gươm già nua và đồng bọn,
cũng không phải cái đuôi
đểu cáng
của con rắn hận cừu
luôn luôn cuộn quanh nhánh cây trí xảo của nó.

Lời phê bình ơi, bạn là
một bàn tay
nâng đỡ,
là cái bọt bóng trong máy đo thủy chuẩn,[*] cái sườn thép,
cái tâm động đồ hiển thị.

Với chỉ một cuộc đời
tôi sẽ không học hết.

Với ánh sáng của những đời sống khác,
nhiều đời sống khác sẽ sống trong khúc hát tôi.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản gốc

Oda a la crítica

Toqué mi libro:
era
compacto,
firme,
arqueado
como una nave blanca,
entreabierto
como una nueva rosa,
era
para mis ojos
un molino,
de cada hoja
la flor del pan crecía
sobre mi libro:
me cegué con mis rayos,
me sentí demasiado
satisfecho,
perdí tierra,
comencé a caminar
envuelto en nubes
y entonces,
camarada,
me bajaste
a la vida,
una sola palabra
me mostró de repente
cuanto dejé de hacer
y cuanto pude
avanzar con mi fuerza y mi ternura,
navegar con la nave de mi canto.


Volví más verdadero,
enriquecido,
tomé cuanto tenía
y cuanto tienes,
cuanto anduviste tú
sobre la tierra,
cuanto vieron
tus ojos,
cuanto
luchó tu corazón día tras día
se dispuso a mi lado,
numeroso,
y levanté la harina
de mi canto,
la flor del pan acrecentó su aroma.

Gracias te digo,
crítica,
motor claro del mundo,
ciencia pura,
signo
de la velocidad, aceite
de la eterna rueda humana,
espada de oro,
piedra
de la estructura.
Crítica, tú no traes
la espesa gota
sucia
de la envidia,
la personal guadaña
o el ambiguo, encrespado
gusanillo
del café rencoroso:
no eres tampoco el juego
del viejo tragasables y sus tribu,
ni la pérfida
cola
de la feudal serpiente
siempre enroscada en su exquisita rama. Crítica, eres
mano
constructora,
burbuja del nivel, línea de acero,
palpitación de clase.

Con una sola vida
no aprenderé bastante.

Con la luz de otras vidas
vivirán otras vidas en mi canto.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời