Thơ » Nga » Nikolai Rubtsov
Đăng bởi hongha83 vào 13/07/2019 19:07
Я забыл, что такое любовь,
И под лунным над городом светом
Столько выпалил клятвенных слов,
Что мрачнею, как вспомню об этом.
И однажды, прижатый к стене
Безобразьем, идущим по следу,
Одиноко я вскрикну во сне
И проснусь, и уйду, и уеду...
Поздно ночью откроется дверь,
Невесёлая будет минута.
У порога я встану, как зверь,
Захотевший любви и уюта.
Побледнеет и скажет: - Уйди!
Наша дружба теперь позади!
Ничего для тебя я не значу!
Уходи! Не гляди, что я плачу!..
И опять по дороге лесной
Там, где свадьбы, бывало, летели,
Неприкаянный, мрачный, ночной,
Я тревожно уйду по метели...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 14/07/2019 19:07
Tôi đã quên khái niệm tình yêu
Dưới ánh trăng ló trên thành phố
Tôi đã từng thề thốt bao điều
Nay nghĩ lại, càng thêm buồn khổ
Sẽ có ngày bóng hình quái đản
Dõi theo tôi, ép sát chân tường
Tôi đơn độc hét trong ác mộng
Chợt bừng tỉnh, bỏ chạy ra đường
Cánh cửa mở muộn mằn, khuya khoắt
Là phút giây chỉ thấy buồn thêm
Nép bậu cửa tôi như con thú
Khát tình yêu, khát cảnh ấm êm
Nàng tái mặt, văng câu: Đi đi!”
Nay tình ta đã chấm dứt rồi!
Với anh chẳng còn gì để nói!
Đừng nhìn tôi khóc, anh đi thôi...
Và lại theo đường rừng heo hút
Nơi từng nhộn nhịp bao đám rước dâu
Lòng dạ chẳng yên, giữa đêm bão tuyết
Tôi bỏ đi với nỗi u sầu...