Đăng bởi Lilia vào 25/03/2011 04:12
Vào buổi sáng đó, sự im lặng tới bất ngờ khi đôi rèm xanh, các trang sách mở, giàn cây leo, ống đựng bút, và nắng mới bỗng đồng loạt rủ nhau không-hoạt-động-nữa. Và thế là H. nhận ra, chỉ còn duy nhất anh thôi, đang chầm chậm chuyển động giữa các suy diễn. Anh, một thực-thể-gây-náo-động, chả khác mẹ gì các-thực-thể-gây-náo-động trong cái thế-giới-tận-cùng-náo-động này, ngay phút ấy chợt nhận rõ tình trạng mới của bản thân: Một-Hình-Ảnh-Bị-Tước-Mất-Tiếng-Động.
*
Bắt đầu từ đó trở đi, H. hiểu rằng, như mọi diễn viên trong phim câm, điều duy nhất anh thực sự sở hữu chỉ là những động tác bị diễn giải sai bởi âm nhạc.