Đăng bởi Lilia vào 26/03/2011 08:47
Sariputra: Ngài biết gì về yêu thương khi ngài là kẻ sợ-hãi-yêu-thương. Ngài sợ hãi những roi vọt, vực thẳm, tê tái và các cám dỗ bóng tối của nó. Chẳng phải thế sao? khi giáo pháp của ngài đã luôn chỉ là những phương tiện nhằm tìm tới sự tĩnh lặng cho tâm hồn. Tuy nhiên, xin lỗi ngài, một tâm hồn tĩnh lặng chỉ là một tâm hồn chết, y như thể một mặt-hồ-thương-tật-bởi-thiếu-đi-sóng-gợn. Thậm chí các phương pháp thực hành của ngài; đóng lại mọi lối vào-ra của cảm xúc, mà hiệu quả của nó — theo ngài, là giúp quay ngược vào trong để chăm sóc cho cái bản sắc nhân vị thường hằng, trước khi có bất kỳ một ý niệm nào — do vô tình đụng chạm với ngoại giới và đối thể — được khởi sinh — cũng chỉ là mô phỏng khác nữa của ngài về một hình thái bất động vĩnh cửu do nỗi sợ-hãi-khổ-đau tạo nên. Thế chẳng phải nỗi sợ-hãi-khổ-đau chỉ là dị bản khác của nỗi sợ-hãi-yêu-thương đó ư? Vấn đề lớn của ngài là việc, trong khi tìm cách thiết lập một mô-hình-nhà–gương-chống-bụi cho các cá nhân, ngài đã không thèm đếm xỉa tới bản chất lõi cốt của chúng. Các cá nhân chỉ có thể làm nên bản sắc nhân vị của mình khi được tương tác và va chạm cùng đối thể để sinh ra trải nghiệm và xúc cảm trong khoảng-thời-gian-sống-được-quy-định-trong-hiện-tại. Bản sắc nhân vị là thứ chỉ có thể được hình thành tự nhiên giữa-tổng-thể-các-biến-cố, trong nỗ lực của mỗi cá nhân; truy-tìm-mối-dây-liên-hệ-không-đứt-đoạn của bản thân trong các biến cố, chứ không phải là thứ hiện ra một cách tạo chế, ngay sau khi các biến cố bị cưỡng-bức-giải-toả. Chính vào lúc bắt đầu khựng lại để hình dung về một bản sắc nhân vị giả định nào đó trong tương lai, bản-sắc-nhân-vị-đang-hình-thành-trong-hiện-tại của mỗi cá nhân sẽ lập tức tan rã, để rồi, thay cho câu hỏi cụ thể từ hiện tại: “Tôi là ai?”, ngay khi ấy, mỗi cá nhân sẽ phải đối mặt với một dạng câu hỏi mù mờ của tương lai: “Tôi là cái gì ?”. Chính dạng câu hỏi mù mờ này của tương lai đã thằng tay quẳng các cá nhân vào một thế-giới-chân-không-bất-động-sáng-trưng-như-trường-quay, nơi bóng tối, vực thẳm, tê tái, roi vọt, những cơn điên rồ, sự cám dỗ, nỗi sợ hãi, v.v., không còn tồn tại nữa, do đó, cũng hết chỗ cho tình-yêu-thương trú ngụ.
Assaji: Thưa ngài yêu mến, chẳng phải sợ-hãi-khổ-đau cũng chỉ là dị bản của một-nỗi-yêu thương-sâu-xa-thăm-thẳm-đó-ư?