Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Việt Chiến
Đăng bởi Admin vào Hôm qua 11:17
Tôi vẫn nghe sông thở
Quanh đền đài trăm năm
Huế giấu thương vào nhớ
Để thành mưa xót thầm
Tôi hỏi tà áo tím:
Sao tên sông là Hương?
Em nhìn mưa rồi bảo:
Sông là nguồn rượu thơm
Và tôi nghe mưa đổ
Trên thành quách mơ màng
Mưa là men rượu chảy
Thơm suốt mùa Hương Giang
Tôi qua miền trầm tích
Lưu dấu bao đời vua
Nhớ thương non sông Việt
Soi mình vào cổ xưa
Tôi hỏi miền phế tích:
Hư danh và hư vô
Đấng minh quân bất diệt
Người ở đâu bây giờ?
Tôi nghe chuông Thiên Mụ
Vẳng qua miền luân hồi
Phế hưng bao đợt sóng
Từ vua làm dân thôi
Làm dân thì không lẽ
Phải sống cùng nghèo hèn
Nhưng làm vua cũng khổ
Sống, chết đầy bon chen
Tôi mơ vua Tự Đức
Viết thơ lên sông Hương
Lấy mưa chiều làm chữ
Mở trang sóng vô thường
Mở sách, nghe sóng kể:
Vua Gia Long thủa nào
Cử dân binh ra đảo
Giữ Hoàng Sa sóng trào
Tôi nghe thành luỹ cũ
Kể chuyện bao lớp người
Đã ngã xuống vì Huế
Trong tên bay, đạn rơi
Họ như vừa trở lại
Đầu trần, đứng dưới mưa
Nghe sông Hương kể chuyện
Những mối tình không vua
Có một miền gái đẹp
Thao thức mấy trăm năm
Đêm nay, anh vào Huế
Hay anh về Kim Long?
Tôi vẫn nghe mưa đổ
Trên thành quách rêu phong
Chỉ Huế là còn lại
Với sông Hương lành trong
Và tôi thuộc về Huế
Như viên gạch cũ sờn
Nâng gót tà áo tím
Nàng thơ của sông Hương