Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thanh Hiện » Những bài hát rong đương đại (2012) » Chương năm: Những ngọn gió nổi lên từ biển Eagean
Đăng bởi nguyễn thanh hiện (quinhon) vào 27/10/2016 10:45, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 10/05/2018 09:43
rồi những người ăn xin đã kéo xuống con thuyền rách nát của bọn họ
hãy rời khỏi cái hòn đảo của lũ đĩ điếm của chữ nghĩa
khi bọn họ đã vào hết trong thuyền thì gào lên
vừa đẩy thuyền ra khơi
vừa gào lên
ta nghe như trong những ngọn gió thổi lại từ biển Aegea có lời giận dữ của những nền văn minh xưa cũ
là chúng nó đang phá nát những gì chúng ta gầy dựng được
những giọt nước mắt của những vị thần bất tử và không bất tử đã được mô tả tỉ mỉ trong những cuốn cổ thư được viết giữa những giờ phút sắp tận diệt của loài giống
những thành trì của vẻ đẹp được dựng lên vào những đêm không trăng sao mặt đất là đang xói mòn bỡi những lời giả dối và kiêu căng của lũ quỉ mặt người mình thú kéo đến từ những xó xỉnh bẩn thiểu của quá khứ
những con đường băng qua giá rét
băng qua thù hận
băng qua tàn bạo
là được làm ra tự những tháng năm con người còn mò mẫm trong đêm dài man rợ
là chúng đang phá nát hết
cái bọn đĩ điếm của chữ nghĩa và bọn nô lệ của bọn đĩ điếm chữ nghĩa là đang phá nát hết những gì chúng ta gầy dựng được
ta nghe như những nền văn minh xưa cũ là đang giận dữ bảo nhau
và từ phía đảo Crete
cái nôi của một nền văn minh đã tắt
như đang vọng lại tiếng gầm của một con thú hoang nào đó
đêm cuối cùng ở hòn đảo của lũ đĩ điếm của chữ nghĩa đó
ta đã rơi vào giấc mơ lạ
những người đánh cá cùng ngủ với ta trên con thuyền cá gặp nạn đã gọi ta giữa lúc ta đương gào thét
ta đã nói dối là mình chẳng nhớ gì hết khi bọn họ hỏi ta đã mơ thấy những gì
thật ra thì ta đã nhìn thấy con Monotaur
con vật huyền thoại đã làm tàn lụi văn minh Crete
đã mò đến con thuyền cá gặp nạn để ăn ta