Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thanh Hiện » Khúc ca bi thiết của một kẻ cô độc (2016)
Đăng bởi nguyễn thanh hiện (quinhon) vào 26/10/2016 11:06, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/05/2018 10:36
những mảnh hồn cổ xưa lại hiện về trong trằn trọc nhận thức, ta chạy hụt hơi qua những tháng năm cũ để tìm chút an ủi trong những lời được viết ra trên mảnh đất nung, chữ viết hình nêm vàng ố cảm xúc, thời gian nén lại thành những hình hài, có thể là ký thác cái chết cao cả, người anh hùng chết cho tổ quốc lâm nguy, có thể là lời tiên tri về sự đảo lộn của thế giới, ai đó đứng nơi công trình cự thạch bên biển cả nhìn thấy số phận con người, có thể là cơn thịnh nộ của vị thần sinh nở khi nhìn thấy con người đã gạt bỏ niềm xúc động thiêng liêng ra khỏi cuộc giao phối của mình, có thể là tường trình vẻ tráng lệ của những cảm thức biến ngợp về buổi ban đầu kỳ diệu của tạo tác, sự bắt đầu cho sự bắt đầu thi ca, ta chạy hụt hơi qua những tháng năm tiền sử bới tìm trong đất những trường đoạn buồn vui của kiếp con người, những dấu vết cuộc tồn sinh bao giờ cũng làm ta bớt cô độc.