Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 12/07/2009 04:56

Người không bao giờ lạc trong Paris sầm uất, nhưng đã đi nhầm
Trong một khu phố nhỏ ở Hà Nội
Dừng lại như một kẻ vừa thức dậy sau một cái chết ngắn không rõ lý do
Và đi tiếp với đôi môi chuyển động khó nhọc. Một cây cổ thụ nhận ra.

Ông già của những ký ức màu Cúc Quỳ. Cậu bé của những ý tưởng vô tận.
Lá thư cuối cùng phong bì màu vàng nhạt gửi đến một thị trấn hỏi thăm một con ruột nhút nhát.
Chạy băng qua khoảng đèn bị bỏ quên trong đêm xa xôi. Chợt dừng lại.
Vọng đến một tiếng rên. Đi bộ đến đoạn đường luôn nhầm lẫn.

Diễm Châu. Trong khoảng sáng mù những ngọn đèn đường cố hương. Diễm Châu.
Trong những dãy ghế một thánh đường cũ luôn bị đe doạ bởi gã đàn ông trà trộn trong đám con chiên. Diễm Châu.
Một thi sĩ. Diễm Châu. Diễm Châu. Âm tiết mãi mãi mới lạ.
Nở ra như một bông Bạch Đơn trong khu vườn cất giấu di sản những tiếng khóc thầm.

Chợt ngủ quên trong thế giới những câu thơ. Máu, nước mắt, những cơn ho, sự khó thở và những vẻ đẹp.
Diễm Châu, mãi là cặp từ không dễ dàng phát âm trong đầu lưỡi của những kẻ độc tài.
Và trong giấc ngủ vĩnh viễn ấy dựng lên một tấm bảng đen. Một thế gian.
Một bàn tay run rẩy chầm chậm viết cặp từ ấy và không bao giờ xoá.


Thị xã Hà Đông, đêm 2 tháng 1 năm 2007

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]