Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Mây tần (1942)
Đăng bởi phuongcacanh vào 01/08/2013 18:48, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 19/09/2017 09:59
Gửi chị Trúc
Bính em một tấm lòng vàng
Đầu xanh chịu mấy lần tang ái tình
Oan Thị Kính, oán tày đình
Bỗng nhiên rời bỏ kinh thành mà đi.
Dở dang đã dở dang gì
Dở dang cho đến thế thì... dở dang.
Em đi kiếm gạch Bát Tràng
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân
Hồ tiên đâu phải hồ trần
Em không thả cá mà thuần thả thơ.
Đi không hẹn, chị đừng chờ
Xây hồ đủ gạch, em thơ chị về.
Chẳng thèm than khóc hoa lê
Đã làm chưa chín nồi kê cũng làm
Bao giờ công việc chu toàn
Chị về chơi nhé xem nàng rửa chân.
Chị đừng lo nghĩ xa gần
Em phong lưu lắm phong trần ở đâu!
Em không đi bộ, đi tàu
Đêm không gối lẻ, gối đầu cánh tay.
Cơm trời, áo rách thì may
Hồn em chưa bán, còn đây, chả cần!
(Cố nhân này hỡi cố nhân
Hồn trinh bán được một lần đấy thôi!)
Thơ đưa rượu đón bời bời
Gọi là vui cũng là vui suốt ngày.
Viết cho chị lá thư này
Giữa đêm hăm bốn rạng ngày hăm nhăm
Ở nhà tằm chị cứ chăm
Dâu chị cứ hái để nhằm lứa sau
Trời gần, trời có xa đâu
Thế nào chị cũng qua cầu đắng cay
Ví bằng thương đến em đây
Chúc cho em chóng mà xây nổi hồ.