Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đức Mậu » Trường ca Sư đoàn (1980) » Chương ba: Quảng Trị năm 1972
Đăng bởi Lavie vào 28/05/2008 12:29, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 04/11/2022 20:01
Xin bạn cùng tôi đi dọc sông Thạch Hãn
Con sông nóng như luồng xích đạo
Qua nghìn lần pháo kích bom rơi
Có con sông nào trên đất Việt Nam tôi
Nhiều thương tích chiến tranh đến thế
Hẳn mai sau các nhà khảo cổ
Sẽ gặp dưới lòng đất sâu dấu vết bây giờ
Mảnh sắt, mảnh gang lẫn cùng sỏi đá
Vỏ đạn đồng có giống mũi tên xưa...?
Những người lính Sư đoàn năm 72
Ai đã một lần vượt sông Thạch Hãn
Quãng rộng không đò
Đoạn xiết chẳng phao bơi
Hai bàn tay giơ lên như kéo sập vòm trời
Sư đoàn trưởng quẳng gậy đi và nói:
“Đừng đợi chờ vô ích, phải bơi qua...”
Tuổi năm mươi cắt ngang luồng nước xiết
Không thể bám vào bọt bèo, củi mục
Giữa sức người, sức nước giằng co
Đôi bờ đêm cách xa biền biệt
Vành trăng mỏng manh đâu phải con thuyền
Trận đánh đợi ở bên kia triền cát
Ông là con thuyền rẽ nước cập bờ đêm
Lính bộ binh vượt sông, vải nhựa gói dây mìn bộc phá
Con nước xoáy, sông đỏ ngầu đạn nổ
Chớp lửa loé ngang mặt nước, mặt người
Những giọng nói bồng bềnh sóng vỗ:
- Bom toạ độ!
- Cậu bám vào vai tớ
- Khẩu súng mày ở đâu?
- Nước cuốn rồi...
Sóng oà theo hòng nuốt lấy lời...
Khi các trung đoàn vượt sông sang bờ cát
Vâng trăng liềm cũng lặn xuống lòng đêm
Mặt trời mở ra tờ lịch đỏ
Những dải cát đêm qua chập chờn giấc ngủ
Sáng nay nhấp nhô bóng súng, bóng người
Sông chảy qua Cổ Thành, điểm tựa
Chảy qua bao kỷ niệm vơi đầy
Áo ta còn thấm ướt nước sông đây
Dọc triền sông súng nổ đêm ngày
Một Sư đoàn giấu mình dưới cát
Những lớp tuổi áo xanh, áo bạc
Sông đôi bờ gió nóng thổi sang nhau
Mùa mưa sông mở đường vận chuyển
Những bao bì gạo đạn bập bềnh trôi
Người đón hàng chặn dòng nước lũ
Hạt gạo nuôi quân nhờ sông chuyển hộ
Ăn bát cơm sóng vỗ rát lòng
Viên đạn bắn thù nhờ sông chuyển hộ
Trận đánh dồn sức lực dòng sông
Chiếc xuồng đuôi tôm cập vào bãi cát
Đón tử sĩ, thương binh về hậu cứ
Mặt trận ta nằm sát triền sông
Và đêm đêm bí mật
Chiếc xuồng đuôi tôm rẽ nước âm thầm...
Người đã khuất có nghe dòng sông hát
Sông đưa người tới khoảng đất cỏ xanh
Người bị thương có nghe sông hát
Sông cho người gương mặt bình minh
Bãi cát trắng ngổn ngang vỏ đạn
Như bãi biển lô xô vỏ hến, vỏ hà
Nhặt vỏ đạn mang về
Sau trận đánh ta còn nghe tiếng nổ
Khẩu đại liên trăm lần khạc lửa
Đồng đội ta nhúng nước sông này
Nòng thép bỏng xèo xèo bốc khói
Súng cùng người khép tiếp vòng vây
Cơn khát ta tìm đến nước sông này
Người lính trườn qua cỏ gai, hốc đạn
Làn môi khô áp xuống mặt sông đầy
Lồng ngực trẻ tràn trề Thạch Hãn
Những trận đánh áo xanh đất lấm
Vết thương ta rửa nước sông này
Sông gột sạch đất bùn, thuốc đạn
Nước trong lành ta vốc đầy tay
Dạy ta lối đánh thù gan góc
Đây địa hình trơ trọi dọc triền sông
Người lính sống cùng cây xương rồng
Hoa cứ nở lúc ròng ròng nhựa xót...