Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đình Xuân » Trở mùa (2016)
Đêm như đan lạnh vào em
Lẻ loi xa vương đốm đèn mờ sương.
Ngỡ đi đến cuối con đường
Mà ngang chừng đã rời buông bóng mình.
Lặng khuya vớt những nổi chìm
Xóa đi lại thấy bóng hình chẳng phai.
Đành nghiêng về nỗi nhớ ai
Chung chiêng cả mùa Đông dài một tôi...