Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/04/2020 22:42
小菊東籬酒未闌,
偶將梁史一憑看。
四更皴裂真為苦,
萬乘麄疎此亦難。
興廢有期悲世運,
笑談無定恥儒冠。
若將餓死為真事,
堯舜湯文骨亦寒。
Tiểu cúc đông ly tửu vị lan,
Ngẫu tương Lương sử nhất bằng khan.
Tứ canh thuân liệt chân vi khổ,
Vạn thặng thô sơ thử diệc nan.
Hưng phế hữu kỳ bi thế vận,
Tiếu đàm vô định sỉ nho quan.
Nhược tương ngạ tử vi chân sự,
Nghiêu, Thuấn, Thang, Văn cốt diệc hàn.
Bên giậu cúc phía đông, rượu chưa say,
Ngẫu nhiên đem Lương sử ra xem.
Lương Vũ Đế trong bốn canh rét tê tái cực khổ,
Có vạn cỗ xe thế mà chỉ ăn cơm hẩm với rau, thật là hiếm có.
Vận đời đáng buồn là có lúc hưng lúc phế,
Thế mà nhà nho chê cười không đúng, thật là đáng thẹn cho họ.
Nếu việc Lương Vũ Đế chết đói là có thật,
Thì bốn ông vua Nghiêu, Thuấn, Thang, Văn: xương cũng phải tàn.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/04/2020 22:42
Bên giậu cúc đông, rượu chửa tàn,
Giở xem Lương sử, dạ bàn hoàn.
Ngựa xe vạn cỗ, canh cơm hẩm,
Cực khổ bốn canh, giá rét căm.
Cuộc thế thịnh suy luôn biến đổi,
Nhà nho đáng thẹn mỉa tràn lan.
Nếu câu chết đói cho là thật,
Nghiêu, Thuấn, Thang, Văn xương cũng tàn.