Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 06/02/2019 23:35, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 03/05/2024 17:37
姑惡一聲愁殺人,
姑來春去不知春。
撤他桑杜為門戶,
只有婦夫無君臣。
處處白衣驕白日,
村村紅荔走紅塵。
姑來姑不苦煩熱,
回首東風淚濺巾。
Cô ác nhất thanh sầu sát nhân,
Cô lai xuân khứ bất tri xuân.
Triệt tha tang đỗ vi môn hộ,
Chỉ hữu phụ phu vô quân thần.
Xứ xứ bạch y kiêu bạch nhật,
Thôn thôn hồng lệ tẩu hồng trần.
Cô lai cô bất khổ phiền nhiệt,
Hồi thủ đông phong lệ tiễn cân.
Một tiếng kêu cô ác buồn chết chết người ta,
Cô về thì xuân đi cô không biết xuân.
Lấy tổ rễ dâu của chi khác làm tổ của mình,
Chỉ có vợ chồng mà không có vua tôi.
Đến đâu đều áo trắng khoe khoang giữa ban ngày,
Nơi nào quả vải đỏ cũng tới tấp trong bụi hồng.
Cô đến cô không thấy khổ vì nóng nực,
Ngoảnh đầu nhớ đến gió xuân giọt lệ thấm khăn.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/02/2019 23:35
“Ác cô” nghe chết người buồn
Mi về báo hạ mùa xuân qua rồi
Có vợ chồng chẳng vua tôi
Đẻ nhờ tổ khác nhờ người nuôi con
Ban ngày áo trắng khoe khoang
Thấy cây vải đỏ vội vàng đến ăn
Biết gì nóng nực khó khăn
Ngoảnh đầu lại nhớ gió xuân lệ tràn
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 20/10/2021 16:14
Tu hú kêu vang chết dạ người,
Mi về báo hiệu bóng xuân trôi.
Đẻ nhờ tổ khác người nuôi hộ,
Duy có vợ chồng chẳng chúa tôi.
Áo trắng khoe khoan bày xứ xứ,
Vải hồng sục sạo kiếm nơi nơi.
Chẳng màng nóng nực, mầy hay nhỉ?
Tiếc buổi xuân thì, giọt lệ rơi.