Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Anh Tuấn
Đăng bởi tôn tiền tử vào 29/11/2014 14:19
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que hàn,
Dí vào khoảng không toé lửa.
Như hàn gắn điều gì!
Như phá bỏ điều gì!
Khói trắng bay như người say nhảy múa,
Những con đường vật vã dáng hình say.
Chân mê đoạ trật giày quá khứ,
Những phận đời mất chuẩn ngả nghiêng quay.
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta, ta trượt dài qua khói,
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen...
Tháp nhà thờ chót vót vươn lên
Bên vệ đường có người nôn oẹ...
Sự thật ra đi bao giờ không rõ,
Dối trá hiện hình từ thuở biết che thân.
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que hàn,
Dí vào khoảng đêm toé lửa.
Chân lí nào soi tỏ mặt cho ta?
Xin cầu nguyện,
Xin mỉa mai,
Nguyền rủa
Môi mỉm cười về phía mặt trời lên...