Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đức Mậu » Trường ca Sư đoàn (1980) » Chương ba: Quảng Trị năm 1972
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/11/2022 20:07
Những điểm cao sư đoàn vừa chiếm được
Bom giội từ trời sâu
Đạn nổ dưới chân đồi
Khi im lặng
Khi rùng rùng đất đá
Ngày và đêm xới trộn sắc màu
Xới trộn mọi buồn vui, thương nhớ
Trái bom và giấc ngủ kề nhau
Chiếc xẻng một ngày đào mấy lần trên đất
Đất dường như không còn chỗ che người
Đồng đội tôi ai giờ trước bom vùi
Ai giờ sau sập hầm nghẹt thở
Ngày mai, ngày kia
Lưỡi xẻng vẫn khoét vào đất đá
Ngày mai, ngày kia
Bom pháo lại san bằng
Đào hầm hào, lấy đất đá che thân
Tạo chỗ đứng nổ súng về hướng giặc
Tiếng cuốc xẻng dập dồn khô khốc
Chúng ta đào sâu, chốt chặt nơi này
Tiếng cuốc xẻng khua vang điệp khúc
Đào lở trăng đêm lại tiếp ngày
Khẩu AK báng gập cầm tay
Anh nuôi vượt vòng vây lên chốt
Ba lô căng đầy
Cơm nắm và bi đông đựng nước
Con kỳ nhông chạy dài trên cát
Lối mòn lên đồi tàn lửa rơi, cây đổ
Tay lần theo đường dây điện mà đi
Vượt qua vòng vây, ổ mìn phục kích
Những người lính nghẹn ngào không nói được
Khi chiếc đầu cuốn băng nhô lên
Sờ nòng súng AK nóng bỏng
Thương anh nuôi đụng giặc dọc đường
Mỗi lần thừa cơm, tay súng vơi dần
Rồi hôm ấy mười căn hầm sập
Người nuôi quân thành người giữ chốt
Mười nắm cơm thừa
Mười khẩu súng
Một mình anh
Mười khẩu súng bạn bè gửi lại
Anh đã bắn xối xả vào lũ giặc
Một mình anh
Giữ một ngọn đồi.
*
Trong đạn bom đồng đội gọi tên nhau
Hai đầu không gian xoá nhoà khoảng cách
Tiếng gọi đào sâu dưới đất nâu
Gọi một lần, nhớ mãi về sau:
- Hùng nằm đâu?
- Sơn nằm đâu?
- Tiến nằm đâu?
Giọng nói trộn thuốc bom sặc sụa
Tôi nhớ khi giọng nói đứt lưng chừng
Bạn gọi tôi lời trộn vào tiếng nổ
Như buổi sớm điểm danh đội ngũ
Tôi xin gọi tên tất cả mọi người.
*
Khẩu súng tôi bắn thù
Viên đạn bay từ ngực bạn
Xin đổi chỗ cho nhau
Ở mảnh đất ngổn ngang vỏ đạn
Từ căn hầm bật nắp
Sang căn hầm bom rơi
Từ cuộc đời của tôi
Sang cuộc đời của bạn
Người lính và người lính
Tuổi ba mươi và tuổi hai mươi
Cùng đứng vững trước đạn bom khốc liệt
Vị trí mỗi chúng ta không thể khác
Ai nở đổi mình chỗ sống bình yên.
*
Điểm chốt luôn biến dạng, đổi hình
Không vết giun bò
Không loài cây mọc
Những người lính làm loài cây độc nhất
Từ căn hầm đội đất nhô lên
Loài cây mọc không sức gì cản được
Đẫu ngọn đồi lửa đỏ, than đen
Đẫu đất trộn mảnh gang, sắt thép
Hố đạn trũng sâu hố mắt tử thần
Thôi không cần cây lá nguỵ trang
Mà tìm đâu được màu xanh cây lá
Thịt da ta rát bỏng thịt da đồi
Khi lửa cháy, khi vùi trong cát
Sống như đất, ta bình thường như đất
Đất đứng lên thành dáng vóc con người
Bàn tay siết cò viên đạn bay đi
Ánh mắt ta nhìn qua khe ngắm
Bàn tay điểm hoả trái mìn
Sợi dây nhỏ nối hai đầu trận đánh
Đây điểm cao của chúng ta – người lính.