Trở về không gặp mùa hoa.
Gió lật lá những bụi bờ hoang dại.
Dã quỳ trốn nơi đâu?
Trở về tìm quán gió ngày xưa,
Con dốc cũ chiều chênh vênh nắng đổ.
Ba cây thông không còn.
Cả chiếc cốc em cầm trên tay,
Giọt cà phê lễnh loãng.
Không phải giọt cà phê đầu đời em uống cùng anh,
Nồng nàn vị đắng.
Cái rùng mình ngoan như câu thơ.
Thương cho đến bây giờ.
Phải không anh,
Đà Lạt không còn là Đà Lạt của ngày xưa.
Quán vẫn gió dẫu không còn là quán gió.
Anh không còn là anh ngày cũ,
Em không còn là em ngày cũ,
Nhưng khi đặt mái đầu vào ngực anh em biết,
Mình vẫn còn nhau.


Nguồn: tác giả cung cấp