Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Ngân Giang
Đã Mấy xuân về, ai chả đến
Khói trầm bên án toả chơi vơi...
So tơ gẩy mãi cung ly hận,
Rút chỉ thêu toàn bóng nhạn khơi!
Đấy hẳn? đồi xa chân ngựa chạy:
Thôi rồi! Song vắng lá bàng rơi!...
Ngoài thềm lặng lẽ chim lên tiếng,
Vội kéo rèm hoa xuống nửa vời..