Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nồng Nàn Phố
Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/04/2018 11:47
Viết về một đêm ở bệnh viện với Mẹ
Con sợ
Rồi mai đây không còn mẹ nữa
Con phải đi về đâu?
Con làm gì và cười với ai hả mẹ?
Con nói gì và khóc với ai nữa mẹ?
Con phải mạnh mẽ
Hay yếu mềm?
Rồi mai đây về vén tóc trong đêm
Thắp sáng rất nhiều đèn nhưng không thể nào thấy nữa
Con lo mẹ về nên mở sẵn cửa
Những cánh cửa con tự mình bước qua
Rồi một ngày mẹ về cuối chân trời rất xa
Mải miết đi nhưng không chạm được chân trời nào có mẹ
Mỗi lần ghé lại ngôi nhà xưa
Cánh đồng xưa
Làng quê xưa...
Chỉ thấy bơ vơ một con chim sẻ
Run trong mưa...
Rồi mai đây xác trầu chỉ tồn tại trong câu chuyện xưa
Cháu mẹ sẽ nghĩ bã trầu chỉ là một điều bịa đặt
Con men theo ấu thơ về nhà nhưng bếp nhà mình nguội ngắt
Mẹ đi rồi... ai cời bếp bùng than
Rồi mai đây nến cháy nhang tàn
Con khản giọng rống câu kinh đau mãi
Con muốn bịt mắt rồi mở mắt cho ngày xưa trở lại
Mẹ dựa chái tranh chờ con về ăn cơm
Rồi mai đây trong cơn tủi hờn
Sợ hối hận vì những ngày sống thờ ơ với mẹ
Sợ phải khóc vì những lần lẫy mẹ
...con sợ mình đã từng sống vô tâm như hôm nay
Mẹ ơi!
Nay con về đây
Về quỳ xuống nhặt bã trầu khóc mẹ
Về nối lại dây rốn năm xưa mẹ rặn đẻ
Về... làm người như mẹ hằng mong
Con về cho tan mưa giông
Cho bữa cơm chiều trái cà không đắng
Ngày mai trời nắng
Nong cau mẹ phơi... trắng áo con cười