Thơ » Nga » Mikhail Lermontov
Đăng bởi Vanachi vào 08/02/2007 14:31
Русалка плыла по реке голубой,
Озаряема полной луной;
И старалась она доплеснуть до луны
Серебристую пену волны.
И шумя и крутясь, колебала река
Отраженные в ней облака;
И пела русалка—и звук ее слов
Долетал до крутых берегов.
И пела русалка: "На дне у меня
Играет мерцание дня;
Там рыбок златые гуляют стада;
Там хрустальные есть города;
И там на подушке из ярких песков
Под тенью густых тростников
Спит витязь, добыча ревнивой волны,
Спит витязь чужой стороны.
Расчесывать кольца шелковых кудрей
Мы любим во мраке ночей,
И в чело и в уста мы в полуденный час
Целовали красавца не раз.
Но к страстным лобзаньям, не зная зачем,
Остается он хладен и нем;
Он спит—и, склонившись на перси ко мне,
Он не дышит, не шепчет во сне!"
Так пела русалка над синей рекой,
Полна непонятной тоской;
И, шумно катясь, колебала река
Отраженные в ней облака.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 08/02/2007 14:31
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 12/07/2008 09:04
Nàng bơi theo dòng xanh mát,
Vầng trăng đầy đặn sáng soi,
Nghịch ngợm nàng tung bọt nước
Hoà cùng ánh trăng ngời ngời.
Rì rào sông chảy long lanh
Bóng mây theo dòng lai láng
Ngọt ngào nàng cất tiếng ca
Vọng đến đôi bờ dốc đứng.
Nàng ca: "Nơi đáy biển sâu,
Ánh mặt trời soi thấp thoáng;
Từng đàn cá vàng bơi lội;
Có cả thành phố pha lê.
Nơi ấy có chàng tráng sĩ,
Sóng dữ đưa chàng đến đây.
Ngủ quên dưới bóng sậy dày,
Gối đầu lên vầng cát biếc
Mái tóc xoăn mềm như lụa
Chị em tôi chải hàng đêm,
Ngày ngày chúng tôi mê mải
Hôn hết trán lại môi mềm.
Nhưng sao chàng không đáp lại
Dù chúng tôi hôn thiết tha;
Nằm trong lòng tôi say ngủ,
Chàng không thở, chẳng nói mê!"
Nàng tiên cá buồn rười rượi
Hát trên sông bạc long lanh,
Con sông âm thầm chảy vội,
Lay nhẹ bóng mây theo dòng...
Nàng bơi theo dòng sông xanh
Long lanh dưới ánh trăng thanh dịu dàng
Cố tung lên tới trăng vàng
chùm bọt bạc, dải sóng đang nô đùa
Ồn ào, uốn lượn, đong đưa
dòng sông in bóng mây thưa mơ màng
Nàng ca những tiếng oanh vàng
Vượt bờ dốc đứng âm vang sông dài
Hát rằng: “Đáy biển của tôi
Ngày ngày lấp lánh ánh trời hỡi ai
Cá vàng đàn lũ lượn bơi
Giữa thành phố đẹp sáng ngời pha lê
Có một dũng sĩ ngủ mê
Bóng râm rừng sậy phủ che trên đầu
Ghen tuông sóng bắt từ đâu
Quăng nơi lạ lẫm, gối đầu cát êm…
Chúng tôi thích dưới màn đêm
Chải những lọn tóc xoăn mềm như tơ
Hôn môi hôn trán hàng giờ
Mãi hôn người đẹp ngủ mơ bao ngày
Không hiểu sao - tò mò thay
Mà chàng lạnh ngắt cả ngày cả đêm
Ngủ vùi, tựa vai tôi mềm
Không thở, cũng chẳng mơ rên một lời!”
Khúc ca như nỗi buồn rơi
Nàng Tiên hát giữa sông đời thẳm xanh
Ồn ào sông xoáy, cuộn nhanh
Đang in bóng đám mây lành trên cao…
Nàng tiên cá bơi trên dòng xanh biếc,
Ánh trăng tròn toả lấp loáng trên sông.
Và nàng nghịch phun lên trăng bọt nước
Ánh bạc sủi tăm con sóng theo dòng.
Sông uốn lượn, ồn ào, lay động
Bóng mây trời phản chiếu soi gương.
Và nàng hát – âm thanh vang vọng
Lên đôi bờ dốc đứng vấn vương.
Nàng tiên cá hát: “Dưới sâu đáy nước
Ánh sáng ban ngày mờ ảo đổ về,
Cá vàng rong chơi từng đàn xuôi ngược
Lớp lớp những thành phố pha lê.
Và nơi kia, gối đầu lên cát trắng
Dưới bóng râm lau sậy rối bời
Dũng sĩ say ngủ, lạc chốn này giạt sóng
Chàng đến từ miền đất lạ xa xôi.
Chải chuốt vòng tóc xoăn như tơ lụa
Chúng em thích chải vậy trong bóng đêm.
Vào ban ngày, lên thái dương, lên miệng
Chúng em hôn chàng dũng sĩ nhiều phen.
Nhưng trước những nụ hôn say đắm
Sao chàng vẫn giá lạnh, thờ ơ
Chàng ngủ, nghiêng đầu về phía ngực
Chàng không thở, không thì thào trong mơ!”
Nàng tiên cá hát vậy trên dòng sông xanh biếc
Không rõ vì sao lòng tràn ngập buồn thương.
Và, con sông ồn ào uốn mình, lay động
Bóng mây trời phản chiếu soi gương.