Kia thiên thần đang vỗ cánh vàng bay
Giữa trời xanh tay ôm hồn tội lỗi
Lời dịu ngọt Sứ khuyên nàng chớ ngại
Giọt lệ trào rửa trọn vết đau xưa
Thiên đường kia, thiều nhạc tiếng xa đưa
Sứ sải cánh đưa nàng lên cõi phúc
Nhưng đột nhiên nẻo đường mây cuộn lốc
Ác Quỷ từ vực thẳn uốn mình lên
Tà khí bay, trời sáng hoá thành đêm
Mắt rực lửa loè lên như chớp giật
Quỷ kiêu hãnh và đùng đùng thét quát:
"Nàng của ta, nàng đó, Tamara!"

Hồn nàng im, tay Sứ đã dang che
Lời kinh Chúa nàng cầu qua hoảng loạn
Số đã định mà Quỷ còn ngăn cản
Thánh thần ơi! Quỷ biến sắc đi rồi!
Mắt quắc lên như thú dữ lao mồi
Hơi thở gấp như trào ra khí độc
Lòng thù hận khôn lường bùng phút chốc
Và thân chàng lạnh cứng tựa thây ma
Tử khí lùa ớn rét cả làn da

"Biến ngay đi, loài hồ tinh loạn tặc!
Chậm rãi và âm vang thiên sứ đáp
Đã qua rồi thời khuynh đảo tay ngươi
Ngươi biết không, giờ phán quyết đến rồi
Chúa cả sáng đã định bề mọi cách
Tamara đã vượt đường thử thách
Lánh phàm trần, hồn thoát xác lên tiên
Đã từ lâu thượng giới đợi nàng lên
Đời thế tục của nàng là khoảnh khắc
Sung sướng chưa cam, đớn đau chồng chất
Tơ lòng nàng là những ánh thanh quang
Chúa đặt bày đâu để lọt tai phàm
Và thế tạo tri âm gì thánh khúc
Đời trinh nữ nàng buông tay để chuộc
Mọi ai hoài, ngờ vực một thời xuân
Nàng đã yêu, đã đau khổ vô ngần
Nàng phải được hưởng thiên đường cực lạc"

Mắt thiên sứ nhìn Quỷ Vương nghiêm khắc
Giữa trời xanh đôi cánh nhịp nhàng vươn
Quỷ thẫn thờ nguyền rủa giấc mơ cuồng
Một mình lại như bao ngày ngạo ngược
Như xưa kia, lại đầu trời cuối đất
Lại một mình không ước vọng, tình yêu

Những bờ thành trên dốc đá Kôisao
Cạnh thung lũng chịu bao đời mưa gió
Sừng sững đứng toả bóng dài nghiêng đổ
Chuyện yêu ma thôi biết mấy kinh hồn
Trẻ lớn lên từng sởn gáy, run chân
Khi chợt thấy bóng thành im lạnh lẽo
Như chứng nhân của bao ngày huyền ảo
Với cây trùm, dây cuốn kín âm u
Dưới chân thành làng bản xếp quanh co
Đất hoa nở và cây trồng mướt mát

Người đông đúc câu chào chen tiếng hát
Ngựa thồ qua, tiếng nhạc cũng theo qua
Sông chao mình bọt xối, cát vàng pha
Nước hối hả chọc sương mù cuộn tới
Cảnh vật tắm trong cuộc đời sôi nổi
Ngập ánh trời và ngan ngát hương xuân
Như cô nàng chưa đến tuổi thành thân
Riêng lâu đài kia âu sầu, mòn mỏi
Như tuổi già hết thân nhân, cằn cỗi
Chủ nhà đâu mà lối ngõ hoang tàn
Ngày - then cài cửa đóng; tối - trăng lên
Mới thấy tiếng xì xầm như khách tới
Khách tự do tung tăng như mở hội
Tiếng vo ve mọi lối, tiếng chân dồn
Lão nhện già đâu bạc sống cô đơn
Đang lẩy bẩy xe tơ và dệt võng
Họ thằn lằn lưng mốc xanh, hiếu động
Rủ nhau trèo lên nóc để đùa chơi
Rắn trong khe thận trọng nhích ra ngoài
Rời bóng tối lên thềm cao đá hộc
Dạ khoan khoái rắn cuộn mình ba khúc
Rồi duỗi lưng phơi thẳng một đường ngang
Rắn tung mình như kiếm báu chưa han
Mà dũng tướng một giờ xưa lâm trận
Đã ngã xuống để lìa trong bụi bẩn
Hoang tàn thay! đâu những dấu chân xưa
Những vết tay nhiều thế hệ công phu
Vun đắp lại để sinh thành, lập nghiệp
Lâu đài đó mà giờ không kẻ biết
Tên Guđan lừng tiếng một thời qua
Và tên nàng: cô gái Tamara

Miếu cô đơn trên dốc cao vẫn đó
Chúa độ trì nguyên lành không sụt lở
Giữa chừng mây ôm những bó xương tàn
Gác cổng ngoài là đôi cột hoa cương
Than đen bóng vai trùm khăn tuyết trắng
Ngực băng giá đọng đêm ngày lấp loáng
Tuyết dồn cao đổ thác xuống chân đèo
Ngày đông tàn tuyết lạnh cứng, trong veo
Thành phiến trải khắp mọi đường nham nhở
Vòng quanh miếu bão đi tuần huýt gió
Tung bụi mù hay hát khúc lê thê
Mây trời đông cũng luc lượt kéo về
Cúi đầu trước miếu thần nơi đất lạ
Nơi yên giấc cả một hàng mộ đá
Đã bao ngày không kẻ xót người thương
Đứng sầu tư ngọn Kazbếch phong sương
Vẫn ôm giữ những linh hồn ứng mộng
Và tiếng đời dẫu ngàn năm xao động
Cũng chẳng làm xao động giấc ngàn năm


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)