Thơ » Rumani » Mihai Eminescu
Đăng bởi hongha83 vào 04/07/2008 02:12
De câte ori, iubito, de noi mi-aduc aminte,
Oceanul cel de gheaţă mi-apare înainte:
Pe bolta alburie o stea nu se arată,
Departe doară luna cea galbenă - o pată;
Iar peste mii de sloiuri de valuri repezite
O pasăre pluteşte cu aripi ostenite,
Pe când a ei pereche nainte tot s-a dus
C-un pâlc întreg de păsări, pierzându-se-n apus.
Aruncă pe-a ei urmă priviri suferitoare,
Nici rău nu-i pare-acuma, nici bine nu... ea moare,
Visându-se-ntr-o clipă cu anii înapoi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Suntem tot mai departe deolaltă amândoi,
Din ce în ce mai singur mă-ntunec şi îngheţ,
Când tu te pierzi în zarea eternei dimineţi.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Em yêu, mỗi lần nhớ chuyện chúng mình
Một đại dương băng giá hiện trước anh
Trời bao la không một vì sao sáng
một vệt ảo mờ xa thẳm, vầng trăng
Ngàn sóng trào lên, xô những tảng băng
Một cánh nhạn bay rã rời vô định
Trong lúc bạn lòng phía trước tung tăng
Nẻo trời tây nhập đàn cùng nhạn khác
Cánh nhạn lạc loài không vui, chẳng tiếc
Nhìn hướng bạn lòng nhức nhối, đau thương
Từ biệt cõi đời nhạn chỉ vấn vương
Những giấc mơ hoa bao năm về trước
...
Giờ đây mỗi lúc ta càng xa nhau
Lạnh lẽo cô đơn anh chết sầu đau
khi buổi mai vĩnh hằng em mất hút