Thơ » Rumani » Mihai Eminescu
Đăng bởi hongha83 vào 11/11/2008 04:39
Te duci şi ani de suferinţă
N-or să te vază ochi-mi trişti,
Înamoraţi de-a ta fiinţă,
De cum zâmbeşti, de cum te mişti.
Şi nu e blând ca o poveste
Amorul meu cel dureros,
Un demon sufletul tău este
Cu chip de marmură frumos.
În faţă farmecul palorii
Şi ochi ce scânteie de vii,
Sunt umezi înfiorătorii
De linguşiri, de viclenii.
Când mă atingi, eu mă cutremur,
Tresar la pasul tău când treci,
De-al genei tale gingaş tremur,
Atârnă viaţa mea de veci.
Te duci şi rău n-o să-mi mai pară
De-acum de ziua cea de ieri,
Că nu am fost victimă iară
Neînduratelor dureri.
C-auzu-mi n-o să-l mai întuneci
Cu-a gurii dulci suflări fierbinţi,
Pe frunte-mi mâna n-o s-o luneci
Ca să mă faci să-mi ies din minţi.
Puteam numiri defăimătoare
În gândul meu să-ţi iscodesc,
Şi te uram cu-nverşunare,
Te blestemam, căci te iubesc.
De-acum nici asta nu-mi rămâne
Şi n-o să am ce blestema,
Ca azi va fi ziua de mâine,
Ca mâini toţi anii s-or urma -
O toamnă care întârzie
Pe-un istovit şi trist izvor;
Deasupra-i frunzele pustie -
A mele visuri care mor.
Viaţa-mi pare-o nebunie
Sfârşită făr-a fi-nceput,
În toată neagra vecinicie
O clipă-n braţe te-am ţinut.
De-atunci pornind a lui aripe
S-a dus pe veci norocul meu -
Redă-mi comoara unei clipe
Cu ani de părere de rău!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/11/2008 04:39
Ngày em xa tháng năm dài đau khổ
Không còn nhìn thấy anh với cặp mắt buồn
Bởi anh đã yêu em say đắm
Yêu tiếng em cười yêu dáng em đi
Em đâu dịu hiền như một khúc ca
Khiến lòng anh thêm nát tan đau khổ
Tâm hồn em chứa chan điều ác quỷ
Được phủ che bằng vẻ đẹp yêu kiều
Khuôn mặt em xanh xao mà quyến rũ
Ánh mắt trong thiêu đốt cuộc đời anh
Anh thành kẻ yếu hèn nô lệ
Điều phỉnh phờ phụ bạc của tình yêu
Khi em chạm vào anh, anh run rẩy
Anh bám theo em từng mỗi bước đi
Mỗi lần thấy lông mày em nhíu lại
Khiến lòng anh dày vò mãi về em
Em đi xa anh sẽ không còn bị
Điều xấu xa hành hạ như ngày qua
Em nuên hiểu anh không là kẻ
Gây nên điều đau khổ của đôi ta
Anh sẽ không còn được nghe em nói
Sự dịu dàng ấm áp từ môi em
Vầng trán anh sẽ không còn được nhận
Sự vuốt ve làm sống dậy những vần thơ
Có thể đếm đo bao điều uất hận
Đang chất chứa trong lòng trong ý nghĩ về em
Sự uất hận ngày một thêm nặng trĩu
Anh nguyền rủa em bởi rất yêu em
Nhưng giờ đây điều đó không còn nữa
Anh thấy không còn giận dỗi vì em
Ngày hôm nay giống như ngày sẽ đến
Giống những gì trong năm tháng dần qua
Mùa thu kia đang muộn màng ập đến
Mùa của mỏi mòn mùa của buồn đau
Những cánh lá cuối cùng đang rơi rụng
Như giấc mơ đang dần chết lụi trong anh
Giờ anh thấy mình như kẻ khùng điên dại
Đang tắt dần những hy vọng, ngày mai
Tất cả thế gian thành một màu đen vĩnh viễn
Từ sau phút giây chúng mình chia xa
Điều may mắn sẽ không còn nữa
Đã bay đi theo đôi cánh lạnh lùng
Để lại trong anh cả một trời thương nhớ
Và những nỗi buồn chất chứa thành kho