Đăng bởi hongha83 vào 17/10/2018 13:14
Silencio que naufraga en el silencio
de las bocas cerradas de la noche.
No cesa de callar ni atravesado.
Habla el lenguaje ahogado de los muertos.
Silencio.
Abre caminos de algodón profundo,
amordaza las ruedas, los relojes,
detén la voz del mar, de la paloma:
emociona la noche de los sueños.
Silencio.
El tren lluvioso de la sangre suelta,
el frágil tren de los que se desangran,
el silencioso, el doloroso, el pálido,
el tren callado de los sufrimientos.
Silencio.
Tren de la palidez mortal que asciende:
la palidez reviste las cabezas,
el ¡ay! la voz, el corazón la tierra,
el corazón de los que malhirieron.
Silencio.
Van derramando piernas, brazos, ojos,
van arrojando por el tren pedazos.
Pasan dejando rastros de amargura,
otra vía láctea de estelares miembros.
Silencio.
Ronco tren desmayado, envejecido:
agoniza el carbón, suspira el humo
y, maternal, la máquina suspira,
avanza como un largo desaliento.
Silencio.
Detenerse quisiera bajo un túnel
la larga madre, sollozar tendida.
No hay estaciones donde detenerse,
si no es el hospital, si no es el pecho.
Silencio.
Para vivir, con un pedazo basta:
en un rincón de carne cabe un hombre.
Un dedo solo, un solo trozo de ala
alza el vuelo total de todo un cuerpo.
Silencio.
Detened ese tren agonizante
que nunca acaba de cruzar la noche.
Y se queda descalzo hasta el caballo,
y enarena los cascos y el aliento.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/10/2018 13:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 18/10/2018 13:28
Đêm yên lặng chìm trong tĩnh mịch
Môi bạn tôi giờ đã khép lại rồi
Có ai qua cũng trơ trơ bất động
Nói được gì khi thân xác tả tơi
Yên lặng
Xa lộ đó như đường băng êm ái
Cả bánh xe cũng bưng bít tiếng ồn
Bồ câu gù tiếng ầm ào của biển
Đêm mơ hồ như giấc mộng cô đơn
Yên lặng
Chuyến tàu ấy giờ này bê bết máu
Đang tải thương những thân xác rã rời
Măt tái nhợt và âm thầm uất nghẹn
Đau đớn nhiều trong chuyến cuối im hơi
Yên lặng
Màu bạc nhược của chuyến xe tử nạn
Màu thê lương ảm đạm phủ lên đầu
Lên giọng nói, lên trái tim, mặt đất
Cho những ai đang chịu vết thương đau
Yên lặng
Chuyến tàu ấy chất đầy như nêm cối
Nào chân tay lẫn lộn với mắt người
Tàu qua đi rạch một đường cay đắng
Chân tay nhiều như sao sáng hỡi ơi!
Yên lặng
Tiếng khản đặc xe qua đầy vết máu
Than hết rồi chỉ còn khói phì hơi
Tiếng máy thở nghẹn ngào như người mẹ
Mới hồi sinh sau tuyệt vọng lâu dài
Yên lặng
Mẹ lâu năm đã mỏi mòn chờ đợi
Tàu qua hầm tức tưởi khóc thương con
Ai đâu biết tàu đi không dừng lại
Lòng mong chờ đến bệnh viện héo hon
Yên lặng
Khi muốn sống chỉ một phần thân thể
Chỉ một phần da thịt đủ nên người
Một ngón tay cũng đủ làm chắp cánh
Xác thân này bay bổng tuyệt vời thôi
Yên lặng
Ngừng lại đi chuyến xe dài chết chóc
Đã qua đêm chẳng đến bến bao giờ
Như chú ngựa gập ghềnh chân thiếu móng
Cát xâm vào cả đôi vó hoang sơ