Đêm yên lặng chìm trong tĩnh mịch
Môi bạn tôi giờ đã khép lại rồi
Có ai qua cũng trơ trơ bất động
Nói được gì khi thân xác tả tơi

Yên lặng

Xa lộ đó như đường băng êm ái
Cả bánh xe cũng bưng bít tiếng ồn
Bồ câu gù tiếng ầm ào của biển
Đêm mơ hồ như giấc mộng cô đơn

Yên lặng

Chuyến tàu ấy giờ này bê bết máu
Đang tải thương những thân xác rã rời
Măt tái nhợt và âm thầm uất nghẹn
Đau đớn nhiều trong chuyến cuối im hơi

Yên lặng

Màu bạc nhược của chuyến xe tử nạn
Màu thê lương ảm đạm phủ lên đầu
Lên giọng nói, lên trái tim, mặt đất
Cho những ai đang chịu vết thương đau

Yên lặng

Chuyến tàu ấy chất đầy như nêm cối
Nào chân tay lẫn lộn với mắt người
Tàu qua đi rạch một đường cay đắng
Chân tay nhiều như sao sáng hỡi ơi!

Yên lặng

Tiếng khản đặc xe qua đầy vết máu
Than hết rồi chỉ còn khói phì hơi
Tiếng máy thở nghẹn ngào như người mẹ
Mới hồi sinh sau tuyệt vọng lâu dài

Yên lặng

Mẹ lâu năm đã mỏi mòn chờ đợi
Tàu qua hầm tức tưởi khóc thương con
Ai đâu biết tàu đi không dừng lại
Lòng mong chờ đến bệnh viện héo hon

Yên lặng

Khi muốn sống chỉ một phần thân thể
Chỉ một phần da thịt đủ nên người
Một ngón tay cũng đủ làm chắp cánh
Xác thân này bay bổng tuyệt vời thôi

Yên lặng

Ngừng lại đi chuyến xe dài chết chóc
Đã qua đêm chẳng đến bến bao giờ
Như chú ngựa gập ghềnh chân thiếu móng
Cát xâm vào cả đôi vó hoang sơ


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)