Thơ » Nga » Magrarita Aliger
Я помню сырую комнату с огромной дымящей печью,
где на одну стипендию мы жили с тобой вдвоём.
Пустую и темноватую, обжитую, человечью,
с любительской фотографией на старом столе твоём.
Беззубые наши вилки, погнутые наши ложки.
На крашеном подоконнике от чайника круглый след.
Я даже припоминаю вкус холодной картошки
и давнишних рыбьих консервов противный томатный цвет.
Я помню тебя тогдашнего, родные твои привычки.
Как ты меня окликаешь, глаза приоткрыв едва.
Как ты грызёшь папиросы, как ты ломаешь спички,
как говоришь глуховато ласковые слова.
И свет той бессонной ночи, томящий и мутноватый.
В портфель запихавши вещи, я тихо ушла поутру.
Первую гололедицу посыпал песок красноватый,
и замерзали слёзы на ледяном ветру.
Одно только я забыла:
за что я тебя любила.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Em nhớ căn phòng ẩm thấp
Cái lò to gộc, khói mù
Học bổng chung nhau một suất
Hai ta cùng sống, đơn sơ
Chiếc đĩa ta cầm đã cụt
Chiếc thìa ta xúc thì cong
Chỗ đặt ấm trên thành cửa
Nước chè loang vệt vòng cung...
Ôi bao năm rồi, quen thuộc
Vị khoai tây nguội ngon lành
Cái màu cà chua đỏ lợ
Lẫn trong cá hộp còn tanh!
Em thuộc từng thói quen anh
Thân thương với em từ ấy
Đôi mắt anh thường nheo lại
Khi cần dặn bảo gì em
Đôi ngón tay cầm que diêm
Cái cách anh nhai thuốc lá
Cái giọng anh khàn đến lạ
Khẽ khàng trìu mến bên em
Cái quầng đèn đục thâu đêm
Những tháng năm dài mất ngủ
Cái túi cũ, đầy sách vở
Sáng sáng lặng tờ em đi
Cát sẫm trên đường se se
Rắc đầy lớp băng mỏng dính
Giọt nước mắt rơi thấm lạnh
Trước gió buốt da đầu mùa...
Duy một điều mãi bất ngờ
Vì sao em yêu anh thế ?