Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Luân Hoán » Về trời (1964)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 16/10/2021 16:33
em thoa son tự bao giờ
vết hôn chợt đỏ sững sờ ngón tay
xé thân lụa nhọn gót giày
diễm thơ chết nụ phấn dày nét tô
đồi thơm quán khách giang hồ
và nhan sắc đó thành ca dao này
tôi cười mà tôi không hay
em qua chưa khỏi bàn tay vẽ vời
nửa đời tôi trót ăn chơi
mai sau thiên hạ ngỡ trời hai ngôi