Thơ » Mỹ » Louise Bogan
Đăng bởi hongha83 vào 21/11/2008 06:20
Beyond the hour we counted rain that fell
On the slant shutter, all has come to proof.
The summer thunder, like a wooden bell,
Rang in the storm above the mansard roof,
And mirrors cast the cloudy day along
The attic floor; wind made the clapboards creak.
You braced against the wall to make it strong,
A shell against your cheek.
Long since, we pulled brown oak-leaves to the ground
In a winter of dry trees; we heard the cock
Shout its unplaceable cry, the axe's sound
Delay a moment after the axe's stroke.
Far back, we saw, in the stillest of the year,
The scrawled vine shudder, and the rose-branch show
Red to the thorns, and, sharp as sight can bear,
The thin hound's body arched against the snow.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 21/11/2008 06:20
Mưa vẫn đổ ngút ngàn chưa tạnh hẳn
Mái liếp nghiêng dòng nước chảy mênh mang
Tiếng sấm dậy tiếng chuông rè trĩu nặng
Vẫn ầm ào vang trên mái thênh thang
Nước phản chiếu một ngày dài ảm đạm
Gió rung hờ tấm mành cửa kêu than
Phải đứng chắn kẻo gió luồn rung đổ
Áp má mình ngăn cơn gió huênh hoang
Từ lâu lắm ai rung ngàn lá rụng
Để một mùa đông xám lá khô cây
Ta vẫn nghe tiếng gà trưa xao xác
Tiếng rìu xa vọng lại đến nơi này
Vào năm cũ những giờ thinh lặng nhất
Ta còn nghe cành nho khẽ rùng mình
Và đoá hồng khoe nụ gai đỏ rực
Bóng khuyển gầy trên tuyết đổ chênh vênh