Thơ » Nga » Larisa Rubalskaya
Đăng bởi Tung Cuong vào 05/12/2021 19:07
Сегодня кто-то продавал на перекрестке счастье.
Оно лежало средь крючков и старых ярких платьев,
среди усталых пыльных книг, средь кисточек и мела.
Оно лежало и на всех неверяще смотрело.
Народ шел мимо, редко кто вдруг подходил к прилавку
Купить брошюрку, календарь, иголку, нить, булавку.
И равнодушный взгляд скользил по глупой мелочовке,
А счастье так просилось в дом, так робко и неловко.
Моляще поднимало взгляд, едва-едва пищало,
Но «кто-то» мимо проходил и счастье замирало.
Темнело, я брела домой. В карманах грея руки.
Торговец собирал товар, чуть напевал со скуки.
Я бы прошла, но вдруг задел молящий и печальный
Беспомощный несчастный взгляд, как будто вздох прощальный.
Я подошла, а за стеклом пластмассовой витрины
комочек маленький дрожал от горя и обиды.
Комок устал, хотел в тепло, замерз на этой стуже,
но к сожалению комок был никому не нужен.
— И сколько стоит? — голос мой дрожал от напряжения
. — Что? Это? — Это! — Да бери, оно — одни мученья!
Я бережно взяла комок, к груди его прижала,
Закутав в складочки пальто домой почти бежала.
Бежала греть. Скорей, скорей! В тепло с морозных улиц,
И даже блики фонарей как-будто улыбнулись…
И улыбался белый снег, и небо. Мир смеялся.
Нашелся все же человек, что счастьем не кидался.
Я принесла комочек в дом и стало вдруг понятно,
Что никому его не дам, и не верну обратно.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 06/12/2021 19:07
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 09/12/2021 10:35
Có 1 người thích
Ngày hôm nay, có người bán hạnh phúc trên ngã tư.
Hạnh phúc nằm giữa đống móc, áo cũ may sặc sỡ,
Lẫn vào đám sách cũ, giữa đống chổi và phấn vẽ.
Hạnh phúc nhìn người qua, không một chút niềm tin.
Người đi qua, hiếm kẻ bước lại quầy xem
Mua sách cũ, lịch, chỉ, kim, khuy bấm.
Ánh mắt thờ ơ lướt qua hàng vặt vãnh,
Hạnh phúc đang xin được vào nhà, vẻ bối rối, vụng về.
Nó ngước nhìn, mắt van xin, chỉ kêu đủ nghe,
Nhưng thấy khách đi qua, hạnh phúc nằm im căng thẳng.
Trời sắp tối, tôi trên đường về nhà. Tay sưởi trong túi ấm.
Người bán dọn hàng để về, buồn tình hát ngân nga.
Tôi đã định bỏ qua, nhưng bỗng nhận ra ánh mắt nhìn
Cầu xin và buồn bã, bất lực và bất hạnh, dường như thở hắt chào vĩnh biệt
Tôi lại gần, sau lớp kính tủ hàng bằng nhựa
Khối nhỏ hạnh phúc đang run rẩy vì đau khổ và tủi hờn.
Khối nhỏ mệt, muốn được sưởi, vì lạnh cóng người,
Nhưng thật tiếc, chẳng ai cần nó nữa.
-Giá bao nhiêu?- giọng tôi run run vì căng thẳng,
-Gì cơ? Cái này hả? À thứ này! Cô lấy đi, có nó chỉ thấy khổ đau!
Tôi cầm khối nhỏ lên ấp vào ngực mình thật nâng niu,
Khép chặt vạt bành tô, lao về nhà gần như chạy,
Chạy cho nóng người lên. Nhanh nữa! Nhanh hơn! Trốn phố lạnh, tìm nơi ấm áp.
Và ngay chấm sáng đèn đường cũng mỉm cười.
Tuyết trắng cười, bầu trời cười. Thế giới cười tươi.
Cuối cùng vẫn thấy một người không quẳng đi hạnh phúc.
Tôi đem khối nhỏ vào nhà và bất chợt hiểu được:
Sẽ không đem nó cho ai, sẽ không trả lại bao giờ.