Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lưu Vĩnh Hạ
Mỗi đêm về thơm mùi hương hoa sứ
Tôi vẫn thường quanh quẩn ngõ nhà em
Hoa sứ rơi rụng trắng ở cạnh thềm
Dáng tha thướt em ngồi bên song cửa
Tàn cây si, tôi vẫn thường đứng tựa
Với chiếc đàn cũ kỹ ngả màu sơn
Chút mênh mang cung phím lạnh dây buồn
Lòng thổn thức qua lời ca tiếng nhạc
Những đêm trăng lá vàng rơi xào xạc
Hương đậm đà hoa sứ ngát trong sân
Tôi lặng nhìn, lòng chợt thấy bâng khuâng
Bên song cửa tóc em cài hoa sứ
Trăng đêm nay bóng dài như chẳng ngủ
Thao thức cùng hoa sứ nở ngoài hiên
Mãi trong tôi còn đó một nỗi niềm
Yêu hoa sứ những ngày em mười tám
Và cứ thế hẹn hò chưa lần dám
Tóc em dài ngày ấy lệch đường ngôi
Yêu thương ai nhưng nói chắng nên lời
Khi chợt hiểu... mình hai bàn tay trắng
Đêm đêm về vẫn mùi hương vương vấn
Bên ánh đèn thấp thoáng bóng hình ai
Em cao sang, nhung gấm nét trang đài
Tôi như ánh trăng tàn bên song cửa
Rồi một hôm không còn em xưa nữa
Tôi ôm đàn thơ thẩn gốc cây si
Chưa một lần sao đã vội biệt ly
Ai đã giết tình tôi trong giấc ngủ
Đêm lặng buồn thơm mùi hương hoa sứ
Em đi rồi ở lại một mình tôi
Đã không mong sao vẫn cứ đợi chờ
Nhìn hoa sứ lòng đau như tự xé