Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lưu Trọng Lư
Vừa chạm vào chiếc ghế anh phải biết giật mình
Từ giờ phút này, chiếc ghế vinh quang cũng là chiếc ghế bị cáo.
Mỗi ngày anh phải trả lời câu hỏi:
Những việc làm nào có ích cho dân?
Mỗi ngày anh không phải sờ xem ghế đã mòn
Mà phải sờ xem trái tim có mọt.
Vinh quang không chối từ
Thì tội lỗi đừng chối tội.