Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Minh Quốc » Tôi vẽ mặt tôi (1994)
Đăng bởi sabina_mller vào 30/10/2008 15:24
đêm không mọc lên một ngôi sao nào
vòm trời đen như khi em tụt váy
mơn trớn chân tay nay cỏ mọc rậm rì
tôi mê man bừng con mắt dậy
vuốt ve em khi đọc lại Kinh Thi
ngoài tàn cây mệt lã bóng trăng quỳ
người thiếu phụ một mình đứng tắm
dòng nước trôi trinh tiết cũng trôi đi
không còn gì làm chứng nhân ở lại
ngoài những vệt máu run rẩy
đọng hoài trên môi tôi
trong căn phòng không một ngọn gió trời ơi
gã nhà thơ tự tử bằng cách đập đầu xuống gối
úp mặt vào quần lót
của những người đàn bà để quên trên giường
tôi vui vẻ hát vu vơ vớ vẩn
điệu lambađa buồn
lời ca như khói thuốc vướng chân em
chúng ta tội tình ngã vào bóng đêm
điệu lambađa lẳng lơ
chiếc mặt nạ của tôi rớt xuống
a ha! một gương mặt ba trăm sáu lăm ngày không cạo râu ria
chiếc kim đồng hồ đình công lúc nửa khuya
tôi dụ dỗ tôi mời em ăn trái cấm
được tân trang từ trong kho phế phẩm
để cầm tay nhau nhảy xuống khỏi giường
như một loài rắn
lúc yêu nhau chỉ gặp tai ương
lúc hôn nhau những bài thơ yếu đuối
bay tả tơi như lá rụng đầy đường
điệu lambađa buồn như bóng đêm
dìu em vào mộng mị
một mai thức dậy tôi gặp nhiều phiền lụy
vệt máu tươi ám ảnh trên môi
đó là ngày em vĩnh viễn xa tôi