Sẩy tay một phút hoá tan tành,
Thiên hạ còn kêu tiếng sỏi sành.
Sắc lém đường gươm người gớm mặt,
Rán sao ra mỡ chúng hay danh.
Ghe phen sấp cật nằm trên cát,
Có thuở làm chông đứng trước thành.
Chuông khánh miếu đường chưa dám sánh,
Gõ nghe cũng có giọng canh canh.


Theo Quách Tấn (trong Hương vườn cũ), Lâm Duy Hiệp cùng Phan Thanh Giản ký hoà ước năm Nhâm Tuất (1862) nhượng ba tỉnh miền Đông Nam phần là Biên Hoà, Gia Định, Định Tường cho Pháp, sau đó ba tỉnh miền Tây bị Pháp chiếm cứ luôn. Phan Thanh Giản tuẫn nghĩa, còn Lâm Duy Hiệp bị triều đình Huế bắt tội “làm mất đất”. Phò mã Lâm Duy Trạm là con của Lâm Duy Hiệp cũng bị tội lây, làm bài này để ký thác tâm sự.

Trần Trọng Kim (trong Việt thi) ghi tác giả là khuyết danh.

Khảo dị:
Sẩy tay một phút hoá tan tành,
Thiên hạ còn bia tiếng sỏi sành.
Bén chẳng nhường gươm người gớm mặt,
Rán sao ra mỡ chúng bêu danh.
Ghe phe sấp cất nằm trong cát,
Có thuở chôn chân đứng trước thành.
Chuông khánh miếu đường không dám sánh,
Gõ nghe thời cũng giọng canh canh.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]