Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Đình Nhân » Cuối trời mây trắng (2006) » Hồn quê
Lẽ nào người cũ về làng hôm kiaBởi cái con đường kia gió vẫn thênh thang, có nghĩa là vẫn vắng vẻ ắng lặng, làm gì hiện lên một bóng ai. Mà hiện lên làm sao được, người chỉ về một thoáng ban trưa từ trước cả hôm qua cơ mà! Hỡi ôi:
Vẩn vơ một thoáng trưa hèHay quá! Câu thứ tư, câu hoa hậu trong cả bốn câu đều thật hay ở khúc giữa bài thơ.
Tặng nhau cả một sân ve để buồn
Trời quê mây trắng còn vươngVà duyên dáng làm sao sự diễn tả dân gian bằng ngôn ngữ Việt xiêu lòng cả nắng, mải đứng ngồi:
Đất quê như giục người thương nhớ người
Bây giờ cả nắng hai nơiHồn quê mà lại mải đứng ngồi trong tiếng ve day dứt, nghe thật mới lạ mà vẫn cứ thuần Việt!
Để hồn quê mải đứng ngồi tiếng ve
Mới nghe cuốc vọng bờ treChả liên quan gì, mà lại động ngay một báo hiệu trong câu tiếp ngạc nhiên nghi nghi:
Mà sao xanh cả tiếng ve trước thềmVà lập tức thi nhân bắt đầu rơi vào trạng thái không thăng bằng, ảo giác trong những hình sắc có thật vốn dĩ là bình thường:
Ngang trời mây trắng trôi êmHình như, sa thêm... không tỉnh nữa rồi. Đúng quá mà, một sự thật bất bình thường đã được ai đó thông báo: người cũ về làng hôm kia!...
Hình như phượng đỏ sa thêm nắng vàng