Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Văn Lâm
Đăng bởi hoanghaclau vào 05/11/2008 22:09, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 06/11/2008 00:23
Tự hỏi mình sẽ hát gì đây?
Sau một đêm tỉnh giấc nhiều gốc cây bỗng già hơn nghìn tuổi
Tự hỏi mình sẽ tiếc gì đây?
Khi khu vườn hoá thành nghĩa trang nằm đón từng xác lá
Rụng rơi.
Cuối cùng mùa thu đã dừng chân nơi đâu...
Nào ai hay biết
Trong bài ca của người du mục, không còn lối về cho bầy thiên di nữa
Những chòm sao từ lâu đã tắt
Và cầu vồng cũng chẳng thể hồi sinh.
Em hoảng sợ khi bắt gặp cơn bão dâng lên giữa hố thẳm lòng mình
Có điều gì đằng sau, đằng sau nước mắt?
Có điều gì đằng sau, đằng sau cái chết?
Cuối cùng mùa thu đã dừng chân nơi đâu...
Bỏ lại em phía bầu trời cùng những ngôi mộ mây lạnh ngắt
Ơi nhiều tháng năm thất lạc nhau, ơi nhiều tiếng hát thất lạc nhau
Về đây và khóc...
Rồi mùa đông sẽ đến, phải không?
Sẽ có một ai khác đón anh về trước cửa nhà ấm áp
Hạnh phúc dịu dàng như lửa
Hạnh phúc quắt quay như lửa
Chỉ xin em được hiện hữu trong anh - một đốm cháy âm thầm.
Em ru anh bằng tiếng hát tim mình
Em - loài thiên di cuối mùa thu
Mắc cạn.