Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Quang Sinh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 31/12/2014 13:08
Bầu trời vẫn bộn bề mây
Ngây thơ sót lại tháng ngày mộng mơ
Em không đoái đến kẻ chờ
Tôi ru cho những bãi bờ cô đơn.
Câu thơ nhuốm buổi chiều buồn
Lời xưa lạc cả tiếng chuông nguyện cầu
Tôi đào bới giữa nông sâu
Chỉ còn gió thổi qua đầu nôn nao...
Cái thời xanh biếc làm sao
Em nép bờ rào rứt rứt lá tre
Lá tre và nắng vàng hoe
Màu xanh phẳng lặng, nắng hè gợn cong.
Mà sao em vội lấy chồng
Chao ôi, từ đấy bỗng trông khác nhiều!
Trái tim tin những lời yêu
Tôi đâu có dám bước liều qua nhau.
Ai từng biết đến nỗi đau
Thì đôi mắt cũng đượm giàu tình thương!
Gạn cho bớt sạn đời thường
Cho mưa mát xuống con đường nóng khô.
Em xa cách tự bao giờ
Giật mình nhàu nát cơn mơ xế chiều
Tôi ghì chặt lấy tin yêu
Thấy tan đi bớt những điều xấu xa.
Trời sinh ra rét tháng ba
Kẻ ấm trong nhà nhớ lạnh ngoài sân
Đắng chi một đoá cúc tần
Ai đâu dám để em cầm xót xa.
Những khi nắng đổ mưa oà
Hãy làm một hạt phù sa lắng bồi!
Em là gió chướng vào tôi
Thổi tung ra biển quãng đời nhớ quên
Bàn tay nâng bàn tay êm
Ngỡ là chiếc lá những đêm đợi chờ
Em còn vương với câu thơ
Thời gian xếp gấp bên bờ mắt đen.
Ru là thức với cái quên
Để cho cái nhớ có thêm ngọt ngào.