Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:45
Cho hay những bậc sắc tài,
Thảm vì tình lắm, lại vui vì tình.
Phu nhân chọn được ngày lành,
Mới truyền dọn dẹp, mời sinh vội vàng.
Sửa sang cuộc rượu hai bàn,
Cách rèm làm lễ truy hoanmột nhà.
Hạnh Nguyên quốc phục như xưa,
Khoác mành mành, mới bước ra hỏi chàng.
Rõ mười còn tưởng mơ màng,
1890. Mừng mừng, tủi tủi, khóc than một hồi.
Khóc rồi kể lể đầu đuôi:
Nỗi trên núi nhạn, chuyện ngoài ải mây.
Chết thừa sống thiếu là may,
Bên kia quan gặp, bên này thần đưa.
Bèo trôi, sóng vỗ đến giờ,
Kẻ sang Châu phủ, người nhờ Phùng công.
Biết bao nhiêu chuyện đau lòng,
Xuân sinh lưu lạc, Sơn đông cách vời.
Một phen nói, một bồi hồi,
1900. Bâng khuâng cố quậnngậm ngùi thiên lao.
Phu nhân khuyên giải thấp cao,
Cùng thôi nước mắt lại vào tiệc hoa.